Trần Cao Viễn cảm thấy gông xiềng trên người mình đã được cởi bỏ, nhưng hắn không lập tức đứng dậy mà vẫn nằm rạp dưới đất, há miệng thở dốc, phải mất một lúc lâu mới dần lấy lại sức.
Đợi đến khi cơn đau thể xác qua đi, hắn mới cảm nhận rõ được nỗi đau tinh thần.
Bị người khác dẫm dưới chân, sĩ diện bị chà đạp không thương tiếc, giờ phút này hắn thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn ai.
Hắn vất vả lắm mới thoát khỏi cái bóng của đại ca mình, cuối cùng cũng có cơ hội nắm quyền trong Trần gia, vậy mà chưa được bao lâu đã bị người ta cho một bài học nhớ đời.
Tuy nhiên, Trần Cao Viễn rất nhanh đã thu lại cảm xúc, đứng dậy từ dưới đất, trên mặt còn cố gắng nặn ra một nụ cười, dù có hơi gượng gạo.
“Chân nhân thứ lỗi, vừa rồi là tiểu nhân ăn nói lỗ mãng, mạo phạm đến chân nhân, đáng bị phạt, đáng bị phạt.”
Trần Cao Viễn cảm thấy mình khác biệt lớn nhất với đại ca chính là biết thời thế, có thể uốn mình cúi đầu. Chỉ cần có cơ hội, hắn nhất định sẽ nắm lấy, ra sức trèo lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play