Ngữ khí của Tôn Nhất Huyền quá mức tự tin, khiến Kim Khoa và Khương Thân thoáng sững người sau khi nghe xong.
Tôn Nhất Huyền khẽ cười khinh miệt: “Hai vị sư huynh sao lại không biết linh hoạt như thế. Ai nói chúng ta tự báo thân phận là để uy hiếp người khác chứ? Chúng ta chỉ muốn kết giao bằng hữu thôi mà.”
Thật… thật là vậy sao?
Ánh mắt của Kim Khoa và Khương Thân ngập tràn mờ mịt. Lời của sư muội Tôn nghe như có lý, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó là lạ.
Tiểu Tử đứng bên cạnh cúi đầu không nói, người ngoài cuộc tỉnh táo, nàng tất nhiên nghe ra chỗ sai trong lý lẽ của Tôn Nhất Huyền.
Nếu thật lòng muốn kết giao bằng hữu, bước đầu tiên hẳn là nên chủ động giới thiệu bản thân, chứ không phải đợi đến khi người ta từ chối rồi mới đem thân phận ra nói, như thế chẳng khác nào một dạng uy hiếp gián tiếp.
Tôn Nhất Huyền ép hai người còn đang đứng ngây ra ngồi lại ghế dài, mỉm cười duyên dáng: “Không sao đâu, hai vị sư huynh. Đợi buổi đấu giá kết thúc, chúng ta sẽ đến gặp người của Lăng Thiên Tông và Vân Lạc Cốc ở phòng số chín, giải thích rõ ràng là được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play