Tống Vu nghi ngờ Trịnh Tuấn Kiệt cố tình làm vậy. Rõ ràng là Uông Kiều Kiều muốn có không gian riêng với Trịnh Tuấn Kiệt, không muốn bị người khác làm phiền, thế mà Trịnh Tuấn Kiệt lại kéo nàng theo, chẳng phải là cố ý muốn tạo khoảng cách giữa hắn với Uông Kiều Kiều hay sao?

Còn lý do vì sao lại chọn nàng, chẳng lẽ là bởi hắn cảm thấy nàng tính tình lạnh nhạt, ít nói, sẽ không chịu để Uông Kiều Kiều sai khiến?

Nếu Trịnh Tuấn Kiệt biết Tống Vu đang nghĩ như thế, hẳn sẽ kêu oan đến mức trời long đất lở. Hắn chỉ muốn cho Tống Vu biết rằng mình không có ý tứ gì với Uông Kiều Kiều, không muốn nàng hiểu lầm, ai ngờ lại bị nàng coi là kẻ lòng dạ khó lường.

Nếu là trước kia, Tống Vu nhất định sẽ không xen vào chuyện giữa hai người họ, nhưng giờ đây nàng không muốn chỉ biết tu luyện khô khan nữa, ngược lại muốn trêu chọc Uông Kiều Kiều một chút. Huống hồ nàng cũng có chút tò mò với cái chợ nhỏ kia, thế là mặc cho ánh mắt như dao của Uông Kiều Kiều, nàng vẫn vui vẻ đồng ý đi cùng.

Tại khu chợ, Trịnh Tuấn Kiệt đi giữa, hai bên là Uông Kiều Kiều duyên dáng đáng yêu và Tống Vu lạnh lùng xinh đẹp, khiến không ít tu sĩ xung quanh âm thầm xuýt xoa, thầm nghĩ người đi giữa đúng là hưởng phúc không nhỏ..

Người đang được ghen tỵ là Trịnh Tuấn Kiệt, đương nhiên trong lòng vui như mở cờ.

Tống Vu thì vẫn như thường lệ, lời ít mà ý nhiều, ngược lại Uông Kiều Kiều bị kích thích, càng thêm hoạt bát và bám người, vừa làm nũng vừa giả ngốc. Trịnh Tuấn Kiệt tuy biết Uông Kiều Kiều không phải là lựa chọn tốt nhất, nhưng vẫn đắm chìm trong sự ân sủng của mỹ nhân.

Tống Vu không để tâm đến mối quan hệ rối rắm giữa hai người họ, chỉ chăm chú quan sát cảnh tượng náo nhiệt xung quanh, hệt như một khu chợ trần gian.

Kiếp trước, vì thân phận Đại sư tỷ, nàng từ chối những lời mời ra ngoài du ngoạn cùng các sư huynh sư tỷ khác, chỉ khép cửa tu luyện trong phòng, thành ra chưa từng bước chân tới phiên chợ này.

Thực ra, đây chỉ là một con đường nhỏ giữa núi, hai bên vách đá được môn hạ Tạo Hóa Môn san phẳng, chia thành từng khối vuông, mỗi khối là một quầy hàng. Ai muốn bày sạp chỉ cần nộp phí thuê cho Tạo Hóa Môn, nhận lấy lệnh bài là có thể bày hàng buôn bán.

Để đánh giá một tông môn có hùng mạnh hay không, số lượng tài vật mà họ nắm giữ là một yếu tố hết sức quan trọng. Không có linh thạch, làm sao chu cấp tài nguyên tu luyện cho cả môn phái?

Thế nên, một tông môn không chỉ phải biết tiêu tiền, mà còn phải biết kiếm tiền, đó mới là đạo lâu dài.

Cũng vì lý do đó, mỗi tông môn đều sẵn sàng làm đơn vị tổ chức các phiên giao dịch, vừa thể hiện thực lực môn phái, vừa nhân cơ hội kiếm lời từ linh thạch, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Những món hàng được bày bán tại các sạp cũng muôn hình vạn trạng – có pháp bảo, có đan dược, có khoáng thạch không rõ nguồn gốc, có cả linh thảo quý hiếm, thậm chí còn có kha khá hàng giả làm qua loa cho có.

Có thể bị lừa, cũng có thể tìm được bảo vật, tất cả đều dựa vào mắt nhìn và kinh nghiệm của bản thân.

Tống Vu tuy chưa từng ghé qua phiên chợ nhỏ này của Tạo Hóa Môn, nhưng đã từng tham dự không ít phường thị và đại hội đấu giá quy mô lớn, lại từng là đệ tử thân truyền của chưởng môn, từng tiếp xúc vô số trân bảo, đối với việc phân biệt thật giả đã quá quen thuộc, dễ dàng nhìn ra lai lịch của đa phần vật phẩm.

Đối với những món vừa nhìn đã đoán được lai lịch, Tống Vu chẳng mấy quan tâm. Nhưng những món đồ làm giả tinh xảo, nàng lại thấy hứng thú, thường sẽ nán lại xem kỹ hơn một chút.

Quả nhiên, tại một quầy nhỏ, Tống Vu nhìn thấy một chiếc trâm ngọc đỏ như máu, bèn dừng bước, cúi người xem kỹ.

Chiếc trâm này to chừng bàn tay, mảnh hơn ngón tay một chút, phần đầu trâm rỗng, giữa khảm một viên ngọc tròn. Hình dáng mộc mạc mà khéo léo, sắc đỏ như máu khiến vật này càng thêm yêu dị.

Dưới ánh sáng mờ nhạt của những vật phẩm kém sắc quanh đó, chiếc trâm nổi bật đến chói mắt, tựa ánh sáng rực rỡ giữa bóng tối.

Tống Vu chăm chú quan sát, rồi hỏi vị tu sĩ trạc tuổi trung niên đang trông sạp, râu ria rậm rạp che nửa khuôn mặt:

“Đạo hữu, chiếc trâm này có lai lịch gì chăng?”

Tu sĩ kia cười ngờ nghệch một tiếng:

“Vị tiên tử này, nói thật với người, vật này là bảo vật thượng cổ mà ta phải trải bao gian khổ mới tìm thấy trong một chốn bí cảnh, tên gọi là Phượng Hoàng Vu Phi trâm. Ngọc này không phải ngọc thường, tiên tử nhìn xem sắc đỏ tươi tắn ấy, chính là Phượng huyết ngọc thuần chất, máu trên đó chính là máu ở tim của phượng hoàng đó.”

Đứng sau lưng, Uông Kiều Kiều nghe vậy thì sững sờ, trong lòng đầy tiếc nuối. Nàng tuy chưa từng nghe nói đến thứ gọi là Phượng huyết ngọc, nhưng chỉ nghe cũng biết đó là vật quý hiếm khó gặp, lại thêm chiếc trâm này quả thực rất đẹp, nếu khi nãy nàng thấy trước thì tốt rồi.

Tống Vu không đưa ra đánh giá với lời người bán, mà hỏi tiếp:

“Vậy đạo hữu, chiếc trâm này có công dụng gì?”

Tên bán hàng lập tức phấn khởi:

“Đương nhiên rồi! Vật như thế tuyệt chẳng thể so với hàng phàm tục. Nó có thể dưỡng âm, dưỡng nhan. Nữ tu như tiên tử đây mà đeo vào, có thể giữ mãi vẻ thanh xuân, thời gian cũng khó lưu lại dấu vết!

Lời ấy càng khiến Uông Kiều Kiều động lòng. Phàm là nữ nhân, ai chẳng muốn lưu giữ dung nhan ở thời điểm đẹp nhất? Uông Kiều Kiều cũng không ngoại lệ.

Nàng nhìn chằm chằm vào chiếc trâm, hận không thể lập tức đoạt lấy.

Tống Vu lại liếc nhìn trâm ngọc một cái, rồi hỏi:

“Đạo hữu, ta có thể cầm lên xem không?”

“Dĩ nhiên, tiên tử cứ tự nhiên.” Người bán hàng sảng khoái đáp lời.

Tống Vu đưa tay cầm trâm ngọc lên, cảm nhận được một luồng ấm áp truyền tới từ vật trong tay:

“Đạo hữu, vật này định giá ra sao?”

Tên tu sĩ ngó qua đạo bào mà Tống Vu đang mặc — chính là y phục tượng trưng cho thân phận đệ tử Lăng Thiên Tông — rồi chậm rãi nói:

“Mười khối linh thạch trung phẩm.”

Mười khối linh thạch trung phẩm, tương đương một nghìn khối linh thạch hạ phẩm. Với một đệ tử cơ bản như Tống Vu – người mỗi tháng chỉ được phát một trăm linh thạch hạ phẩm – thì cũng không phải con số nhỏ, nhưng vẫn nằm trong khả năng chi trả.

Có thể nói, mức giá này vừa khéo chạm tới giới hạn chịu đựng cao nhất của đệ tử các đại tông môn.

Tống Vu hé miệng, vừa định nói “Ta—” thì bỗng một bàn tay ngọc ngà vươn tới, đoạt luôn trâm ngọc Phượng Hoàng Vu Phi trong tay nàng.

Tống Vu quay đầu nhìn — là một nữ tu thân hình nóng bỏng, y phục màu lựu đỏ, vóc người lồi lõm quyến rũ, đang thỏa mãn ngắm nghía trâm ngọc. Nàng ta cười nói với người bán:

“Trâm này, ta lấy.” Dứt lời ném một túi trữ vật lên sạp rồi định quay lưng bỏ đi.

Tống Vu còn chưa phản ứng, Uông Kiều Kiều đã tức giận đến run rẩy. Nàng vì nể mặt Tống Vu mà còn nhịn không ra tay, vậy mà nữ nhân này lại dám trắng trợn đoạt lấy — chẳng khác nào không coi nàng, Uông Kiều Kiều, ra gì!

Uông Kiều Kiều tiến lên một bước, chỉ thẳng vào mặt nữ tu kia quát:

“Ngươi nghĩ ngươi là ai? Không thấy chúng ta đến trước à? Biết quy củ “đến trước được trước” không?”

Nữ tu kia dừng bước, liếc nàng một cái đầy khinh miệt:

“Tiểu muội muội, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe câu ‘mạnh tay thì được trước’ sao? Người khác nhìn rồi không có nghĩa là ngươi không thể mua. Ngươi tính dựa vào danh xưng Lăng Thiên Tông mà lộng hành à? Hỏi người bán ấy, xem y đồng ý không?”

Uông Kiều Kiều phẫn nộ quay sang nhìn người bán, y chỉ biết cười gượng, tay vẫn đang cầm túi trữ vật.

“Ngươi…!” Uông Kiều Kiều giận đến nỗi không thốt thành lời.

Lúc này, Tống Vu mới từ từ đứng dậy. Nàng không ngờ phiên giao dịch còn chưa chính thức bắt đầu, đã gặp lại cố nhân.

Người kia tên là Nguyễn Phi Yến, là nữ tu thuộc Phiêu Miểu Các — một trong Lục phái, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, tinh thông pháp roi, kiếp trước là nữ tu duy nhất ngoài Tống Vu lọt vào top mười của đại hội giao lưu.

“Vị đạo hữu này,” Trịnh Tuấn Kiệt thấy Uông Kiều Kiều rơi vào thế yếu bèn cất tiếng phụ họa, “Dù chúng ta chưa chính thức giao dịch, nhưng đạo hữu ra tay đoạt vật như thế e là không ổn.”

Nguyễn Phi Yến thấy Trịnh Tuấn Kiệt dung mạo đoan chính, bèn sinh vài phần hứng thú, giọng nói trở nên mềm mại yêu kiều: “Vị sư đệ này, thật sự là sư tỷ ta đây rất thích chiếc trâm này, sư đệ nỡ lòng nào không thành toàn cho người khác chứ?” Dứt lời còn khẽ chớp mắt đầy quyến rũ.

“Cái này…” Trịnh Tuấn Kiệt cũng nghẹn lời, á khẩu không trả lời được.

Uông Kiều Kiều thấy Trịnh Tuấn Kiệt bị mỹ nhân mê hoặc chỉ vài câu đã xuôi theo, càng giận không để đâu cho hết.

Tống Vu nhìn cả hai đều thất bại trở về, nhẹ thở dài một hơi: Xem ra, vẫn là nàng phải ra tay thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play