Đây là lần đầu tiên tôi đến nghe Thẩm Thương Nhạc giảng bài.
Tôi đã chọn môn tự chọn duy nhất mà anh dạy trong tuần.
Vì lớp này khá đông nên tôi đã dễ dàng “nước đục thả câu” rồi trà trộn vào trong.
Cố Tử Phàm không chịu ngồi cùng hàng với tôi, thằng bé gần như muốn cắt đứt sự liên quan với người cô út của nó, vì sợ rằng các bạn trong lớp sẽ nhận ra chúng tôi quen biết.
À còn nữa, thằng bé còn hết lời cầu xin tôi đừng gây chuyện trong lớp nữa.
Tôi chỉ im lặng và cười thôi.
Tôi còn có thể làm gì nữa chứ?
Chẳng lẽ thằng bé nghĩ tôi sẽ lên bục giảng cưỡng hôn Thẩm Thương Nhạc à.
Người ta học luật đấy mà tôi thì cũng rất sợ bị kiện lắm.
Tôi chọn một vị trí ở trung tâm, bên cạnh tôi là mấy nữ sinh trẻ trung, tràn đầy sức sống thanh xuân.
Bọn họ đang ngồi cạnh nhau bàn tán sôi nổi:
- Hôm nay giáo sư Thẩm có mặc vest không nhỉ?
- Thời tiết hôm nay chắc là mặc áo khoác dài rồi.
- Mình nghe nói cô giáo Trần ở khoa Kiến Trúc đang theo đuổi giáo sư Thẩm đó.
- Đúng rồi! Tớ đã thấy cô Trần tặng quà cho giáo sư Thấm nha!
- Nhưng mình nghe đồn là giáo sư Thẩm vẫn còn độc thần vì mãi không quên được hình bóng của bạch nguyệt quang mà.
- Ê, chuyện này tớ cũng biết nha, nghe nói là bạn học thời trung học của thầy ấy.
Tôi cố gắng lắng nghe, khi nghe đến “bạch nguyệt quang” thì trong lòng tôi bỗng thắt lại.
Nếu đúng như thế thì Thẩm Thương Nhạc sẽ càng khó theo đuổi hơn rồi.
Khi đang tập trung hóng chuyện thì cả lớp bỗng im bặt lại, Thẩm Thương Nhạc bước từ ngoài của lớp vào và lên bục giảng.
Anh mặc áo len cổ lọ màu trắng và quần âu đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác dài màu nâu sữa.
So với lần trước, khi anh mặc một cây đen lạnh lùng thì hôm nay trông anh dịu dàng, tuấn tú và có phần nho nhã hơn.
Có lẽ vì đang đứng trước mặt sinh viên nên gương mặt anh không còn lạnh lùng như lần trước.
Thẩm Thương Nhạc bắt đầu điểm danh.
Khi gọi tên một sinh viên gần tôi, ánh mắt anh dừng lại trong giây lát rồi khẽ lướt đi.
Tôi mỉm cười một cách đầy tự nhiên với anh.
Sắc mặt anh điềm nhiên, ánh mắt nhẹ nhàng rời đi sau đó không còn điểm danh nữa mà bắt đầu bài giảng luôn.
Bài giảng của Thẩm Thương Nhạc rất hay, hôm nay anh giảng về kiến thức pháp luật liên quan đến quyền sở hữu trí tuệ.
Thật trùng hợp, đây cũng chính là vấn đề mà tôi rất quan tâm.
Với tư cách là một họa sĩ truyện tranh, bài giảng hôm nay chính xác là những vấn đề nhức nhối tôi đang phải đối mặt trong nghề.
Vậy là tôi chăm chú nghe giảng không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Trong suốt quá trình giảng bài, tôi phát hiện ra sau tai Thẩm Thương Nhạc có một nốt ruồi nhỏ màu đen.
Trong giờ học, Thẩm Thương Nhạc đưa ra một câu hỏi và cho sinh viên thời gian để suy nghĩ.
Tôi vừa phác thảo vừa thỉnh thoảng ngắm anh, ánh mắt tôi không hề che giấu chút cảm xúc nào.
Mũi anh vừa cao lại rất thẳng.
Yết hầu vừa rõ lại đầy quyến rũ.
Bàn tay đặt trên micro nhìn một cái đã thấy vừa thon dài vừa chắc khỏe. ( truyện trên app T•Y•T )
Nghe nói, những người đàn ông có đặc điểm này thường rất khỏe ở “khoản đó”.
Ánh mắt tôi không tự chủ được mà dần di chuyển xuống dưới.
Ai mà biết được…hazzi, bị cái bàn che mất rồi.
Thế nhưng tôi không thể không nhìn, ánh mắt tôi chẳng hề che giấu mà cứ như vậy, Thẩm Thương Nhạc cũng phát hiện ra điều đó.
Anh vốn đang cúi đầu, bỗng nhiên ngẩng lên và nhìn thằng về phía tôi.
Trong lòng tôi có chút chột dạ nhưng vẫn không né tránh cái nhìn của anh.
Tôi lấy tờ giấy trắng đang vẽ trên bàn rồi dơ cao lên hướng về phía Thẩm Thương Nhạc.
Trên tờ giấy A4 là hình vẽ Thẩm Thương Nhạc đang đứng trên bục giảng,một tay đang cầm micro.
Thẩm Thương Nhạc liếc một cái rồi cúi đầu xuống.
Sự điềm tĩnh và xa cách của anh khiến tôi cảm thấy có một chút thất bại.
Tôi đặt cuốn sổ ghi chép xuống, tiếp tục vẽ cho đến khi điện thoại trong túi bỗng rung lên.
Lúc mở ra xem, tôi không khỏi sửng sốt ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thương Nhạc đang đứng trên bục giảng.
Anh nhìn thằng vào tôi, ánh mắt đầy ẩn ý.
Thế nhưng trên wechat của tôi lại có một tin nhắn mới.
Người gửi là một tài khoản có tên là “Sơn Thần”.
Người đó gửi cho tôi một tin nhắn:
“Sinh viên Cố, tới nghe tôi giảng bài thì đừng có mất tập trung.”