Khi bà Vương đi tới, Thụy Tuyết đang thất thần.
"Sao rồi, hôm nay buôn bán có khá hơn không?" Bà Vương hỏi thăm.
"Đừng nhắc nữa, có vẻ cháu không có duyên với việc kinh doanh." Thụy Tuyết cười khổ: "Đợi cả buổi trời, hôm nay vẫn chưa bán được bát nào."
"Đằng nào cũng chẳng có khách, hay là cháu bán cho bác một bát há cảo với giá 20 tệ nhé?" Bà Vương ngỏ lời.
Thụy Tuyết có chút ngạc nhiên.
Bà Vương giải thích: "Con gái bác bảo ăn cũng ngon lắm. Nếu giá không đắt, bác mua thêm một bát cho nó."
Thụy Tuyết lưỡng lự. Bây giờ mới sáu giờ tối, còn cách giờ giảm giá khuyến mãi lúc tám giờ khá xa. Thật ra, nếu cô chịu bán với giá 20 tệ, há cảo chắc chắn sẽ dễ bán hơn. Nhiều người quay lưng bỏ đi sau khi nghe giá, xét cho cùng cũng chỉ vì thấy đắt.
Trong chốc lát, cô do dự không biết có nên hạ thấp tiêu chuẩn, chấp nhận lãi ít nhưng bán được nhiều hay không.
Suy nghĩ hồi lâu, Thụy Tuyết quyết định: "Bác là vị khách đầu tiên của cháu, lại còn cho cháu nhiều lời khuyên hữu ích. Cháu sẽ phá lệ một lần, bán cho bác với giá 20 tệ." Nói rồi, cô bắt đầu lấy hộp đựng dùng một lần để xếp há cảo vào.
Bà Vương không nhịn được khuyên nhủ: "Cô gái này, chẳng lẽ cháu định kiên trì giữ giá 40 tệ mãi sao? Làm kinh doanh không phải như vậy đâu."
"Nếu thật sự làm không nổi nữa, thì cháu đổi nghề thôi." Thụy Tuyết đáp hờ hững.
Thấy cô gái trẻ thản nhiên như vậy, bà Vương đành im lặng.
Một tay cầm hộp há cảo, một tay trả tiền, bà Vương vừa nhìn quanh vừa hỏi: "Cơm cháu bán thế nào?"- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Thụy Tuyết nghiêm túc trả lời: "Cơm và há cảo không hợp, không nên bán chung với nhau. Cháu nghĩ bác nói đúng, nên từ giờ cháu chỉ bán há cảo thôi."
Trước đây, cô dựa vào nguyên liệu tốt, phối hợp linh tinh thế nào món ăn cũng ngon, nên chẳng bận tâm người khác nghĩ gì, cứ tùy ý kết hợp. Nhưng sau khi bị ế hôm qua, cô đã suy nghĩ nghiêm túc và nhận ra mình nên cân nhắc đến thị hiếu của số đông, không thể quá khác biệt.
Bà Vương: "..."
Bà bỗng có cảm giác như tự mình đào hố chôn chân. Nhưng lời là do bà nói ra, bà cũng không tiện yêu cầu cô chủ quầy đặc biệt mang cơm theo chỉ vì mình.
Vả lại, bà cũng không chắc con gái mình thực sự thích món ăn này hay chỉ là hứng thú nhất thời. Nếu ăn xong lần này mà lại chán, chẳng phải sẽ làm phiền cô gái trẻ sao?
Bà Vương quyết định, về nhà sẽ bảo con gái rằng cơm không còn nữa, người ta không bán nữa rồi.
Sau khi bà Vương rời đi, Thụy Tuyết tiếp tục chờ khách đến. Ai ngờ đợi mãi chẳng thấy khách đâu, lại thấy kẻ "ăn chực chuyên nghiệp" kia quay lại.
Nhìn con mèo đen trắng đang liếc ngang liếc dọc, ánh mắt đầy vẻ gian xảo, Thụy Tuyết lập tức cảm thấy nó chắc chắn đang tìm cơ hội "ăn vạ"!
Một con mèo nghèo túng không trả được tiền cơm mà lại thèm há cảo nhà mình, Thụy Tuyết không biết nên khóc hay cười.
"Lại đây nào." Thụy Tuyết lấy một hộp đựng dùng một lần, xếp đầy há cảo rồi đặt qua một bên, nói với con mèo: "Làm đồ ăn thì nguyên liệu phải tươi, không để qua đêm được. Há cảo mỗi ngày đều còn thừa, một mình chị ăn không hết, nên bát này để dành cho em. Ăn no rồi thì đi đi nhé."
"Meo?" Đôi mắt xanh của con mèo đen trắng ánh lên vẻ nghi hoặc. Nó khẽ vẫy đuôi, nhưng không tiến lại gần.
Thụy Tuyết đặt hộp há cảo xuống đất rồi lùi lại.
Con mèo đen trắng vẫn đầy cảnh giác, từng bước chậm rãi tiến tới bên hộp cơm. Khi đến gần, nó không vội ăn ngay mà cúi xuống ngửi khắp nơi, như thể đang kiểm tra xem đồ ăn có an toàn hay không.
Thụy Tuyết giật giật khóe miệng: "Đồ chị cho thì không ăn, nhất định phải là đồ lừa được mới chịu ăn à!"
Con mèo đen trắng chẳng thèm để ý đến cô. Sau khi xác định không có vấn đề gì, nó mới thong thả bắt đầu ăn, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Thụy Tuyết, như thể chỉ cần có chút gió lay cỏ động là nó sẽ sẵn sàng bỏ chạy ngay lập tức.
Tiếng nhai vang lên bên tai, Thụy Tuyết không nhịn được mà liếc qua vài lần.
Chẳng mấy chốc, há cảo đã bị ăn sạch. Con mèo đen trắng bất ngờ đổ vật xuống đất, thỉnh thoảng còn co giật. Nó lưu luyến nhìn hộp cơm, ánh mắt như chứa đựng nỗi tiếc nuối vô hạn. Nói một cách đơn giản, nó giống như đang muốn ăn thêm một bát nữa trước khi "ra đi".
Thụy Tuyết: "..."
Con mèo này toàn thân đều là diễn xuất, rốt cuộc nó học cái trò này từ đâu ra vậy!
Cô vừa định mở miệng nói gì đó thì một cô gái tóc dài tức giận chạy đến trước mặt, lớn tiếng quát vào cô: "Quá đáng thật đấy! Con mèo đã làm gì sai mà cô lại hạ độc để giết nó chứ!"
Cô gái tóc dài trừng mắt nhìn Thụy Tuyết, ánh mắt như thể cô vừa phạm phải tội ác không thể tha thứ.
Thụy Tuyết ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng cô gái tóc dài không chịu buông tha, túm lấy Thụy Tuyết mà nói tiếp: "Rõ ràng là một cô gái, vậy mà lại độc ác đến thế! Vô duyên vô cớ đầu độc chết một con mèo, cô không thấy xấu hổ sao?!"
Thụy Tuyết mặt không cảm xúc, nhìn xuống "chiếc mèo méo" đang nằm trên đất mà nói: "Đừng có làm trò nữa. Chị chỉ có một bát thôi, không có thêm đâu. Còn cố tình ở đây quậy phá, coi chừng chị báo cảnh sát bắt em đấy."
Lời vừa dứt, con mèo đen trắng lập tức bật dậy, chạy biến đi như một cơn gió.
Cô gái tóc dài đứng đờ người, vô thức buông tay ra, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
"Con mèo đó là tay lão luyện, chuyên gia ăn vạ, lại còn sở hữu kỹ năng diễn xuất thượng thừa." Thụy Tuyết bực bội nói: "Tôi ngoài việc cho nó một bát há cảo, chẳng làm gì khác cả. Há cảo không có độc, mèo ăn được thì người cũng ăn được."
Cô gái tóc dài trong lòng thầm than, đúng là bị con mèo chơi một vố đau. Cô chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống cho đỡ ngượng.
Nhưng mà, cô đã hiểu lầm người ta, cũng không thể cứ thế mà bỏ đi như không có chuyện gì. Cô gái tóc dài lập tức tìm chuyện để nói: "Tôi tên là Tô Tú, còn cô tên gì?"
"Thụy Tuyết." Thụy Tuyết trả lời, không hiểu nổi suy nghĩ của người đối diện. Chuyện đã rõ ràng rồi, không đi còn đứng đây làm gì?
"Cô đang khởi nghiệp à? Vừa hay tôi vừa tăng ca xong, chưa kịp ăn gì. Bán cho tôi một bát há cảo tôm nhé." Tô Tú nghĩ rằng mình nên ủng hộ công việc kinh doanh của đối phương để bày tỏ lời xin lỗi.
Ai ngờ Thụy Tuyết lại nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ rồi nói: "Cô chắc chắn muốn mua chứ? Một bát 40 tệ đấy."
"Bao nhiêu cơ?" Tô Tú nghi ngờ mình nghe nhầm.
"Bốn mươi, không mặc cả." Thụy Tuyết kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
Tô Tú: "..."
Cô rất nghi ngờ rằng vừa rồi mình đã quá nóng nảy, khiến chủ quầy bực mình nên cố tình tăng giá để chặt chém cô một vố. Làm gì có ai bán một bát há cảo giá 40 tệ chứ? Chẳng lẽ đây là tác phẩm của đầu bếp năm sao?
Tuy nhiên, Tô Tú biết mình đã xử sự không phải, nên không dám nói thêm lời nào. Vừa rồi cô giận quá, cứ tưởng con mèo bị đầu độc chết, thế là nói năng không suy nghĩ. Chủ quầy làm việc tốt lại bị cô vô cớ mắng một trận, chắc trong lòng người ta cũng chẳng vui vẻ gì.
"Cho tôi một bát." Tô Tú chấp nhận. Cô tự nhủ, coi như giá 20 tệ một bát, cô mua một bát cho mình và thêm một bát cho mèo. Nghĩ như vậy, tâm trạng cô nhẹ nhõm hơn hẳn.
Thụy Tuyết ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô gặp người nghe giá 40 tệ mà vẫn sẵn sàng mua.
Sau một thoáng bất ngờ, cô nhanh tay xếp há cảo vào bát, đưa cho khách và nói: "Có giấm cua, ớt, xì dầu, muốn ăn kèm thì lấy nhé."
"Không cần đâu, ăn đơn giản là được." Tô Tú không để ý, cô đã mệt cả ngày, lại chưa ăn tối. Lúc này đầu óc cô mơ hồ, chỉ muốn ăn qua loa để lấp đầy bụng.
Thế nhưng, vừa cắn miếng đầu tiên, nước súp bên trong há cảo lập tức tràn ra, hương vị ngập tràn trong miệng khiến Tô Tú mở to mắt: "Ưm... ưm... a!"
Thụy Tuyết hoàn toàn không hiểu đối phương đang nói gì.
Nuốt xong miếng há cảo, Tô Tú nói lại: "Ngon quá!"
Đương nhiên rồi! Đồ từ không gian đặc biệt của cô làm ra, chắc chắn phải ngon! Thụy Tuyết tự hào nghĩ thầm.
Ban đầu, Tô Tú chỉ định ăn qua loa để no bụng, nhưng khi há cảo xuống dạ dày, từng tế bào trong cơ thể cô đều cảm nhận được một sự thỏa mãn kỳ lạ, khiến cô không kiềm được mà cảm thấy hạnh phúc.
Không màng đến gì khác, Tô Tú ăn ngấu nghiến, nhanh chóng xử lý sạch một bát há cảo. Sau đó, cô rút từ ví ra một tờ tiền màu đỏ, đầy khí thế đặt trước mặt Thụy Tuyết: "Cho tôi thêm một bát nữa!"
Thụy Tuyết rất hài lòng, cuối cùng cũng gặp được người biết thưởng thức. Thế là cô không chần chừ, múc thêm một bát đầy.
Tô Tú lại ăn hết bát thứ hai với tốc độ chóng mặt. Sau khi uống sạch nước súp, cô nói: "Cho tôi thêm một bát nữa!"
Thụy Tuyết thắc mắc: "Cô không thấy no à?"
Tô Tú kiên quyết lắc đầu: "Không, tôi nghĩ mình còn ăn được ba bát nữa!"
Đúng là món ngon có thể khiến người ta mất hết lý trí.
"Mỗi người mỗi ngày chỉ được hai bát, thật sự muốn ăn thì mai quay lại." Thụy Tuyết từ chối thẳng thừng.
"Tại sao chứ?" Tô Tú mắt rưng rưng, nước mắt như sắp trào ra. Trước đây cô không mấy quan tâm đến chuyện ăn uống, nhưng lúc này, rõ ràng có há cảo ngon như vậy mà không được ăn tiếp, cô cảm thấy trái tim mình đau đớn không chịu nổi.
"Ăn uống phải điều độ. Mỗi người mỗi ngày chỉ được ăn hai bát, đây là quy định của tôi." Vừa nói, Thụy Tuyết vừa cố tỏ vẻ hờ hững, nhưng trong lòng thì đang nhỏ máu. Làm sao cô lại không muốn bán thêm hai bát chứ? Thế nhưng nước suối trong không gian chứa linh khí, cơ thể con người hiện đại vốn yếu, cô sợ khách hàng ăn nhiều quá sẽ không chịu nổi.
Nhưng nếu ăn vừa phải và kiên trì mỗi ngày thì lại khác. Đây giống như một liệu pháp dinh dưỡng, dần dần sẽ cải thiện thể chất của thực khách.
Tô Tú mặt mày ủ rũ, đầy vẻ không vui. Nhưng khi xoa xoa bụng, cô phải thừa nhận rằng mình đã no căng rồi. Nếu cố ăn thêm, chắc chắn sẽ nhét được, nhưng như vậy sẽ không tốt cho dạ dày.
"Vậy mai nhớ ra bán đấy nhé." Tô Tú không nhịn được mà hẹn trước.
"Nhất định rồi." Thụy Tuyết gật đầu, đưa lại tiền thừa: "Chiều mai, năm giờ, tôi chắc chắn sẽ có mặt."
Nghe vậy, Tô Tú mới miễn cưỡng rời đi, bước ba bước lại ngoái đầu nhìn, đầy vẻ tiếc nuối.
"Bác Vương mua một bát, Tô Tú mua hai bát, tổng cộng bán được ba bát. Hôm nay kinh doanh không tệ, hơn hôm qua rồi." Thụy Tuyết vui vẻ tự nhủ. Dù sao thì ít nhất hôm nay cô cũng đã thu hồi được vốn.
Trên đường về nhà, Tô Tú càng nghĩ càng thấy dư vị của há cảo vẫn còn vương vấn, khiến cô ngứa ngáy không yên. Không kìm được, cô đăng ngay một dòng trạng thái lên mạng xã hội: "Hôm nay được ăn há cảo tôm siêu ngon! Aaaa, ngon đến mức muốn khóc luôn! Tự nhiên cảm thấy nỗ lực làm việc thật đáng giá. Không tăng ca thì lấy đâu ra tiền mua đồ ăn ngon? Phải chăm chỉ làm việc hơn nữa thôi!"
Ngay lập tức có người bình luận: "Không phải cậu vốn không quan tâm đến chuyện ăn uống sao?"
Tô Tú đáp: "Trước đây tớ không biết trên đời lại có món ngon đến thế này! Chỉ tiếc là hơi đắt, một bát há cảo tận 40 tệ."
Một người khác hỏi: "Bốn mươi?? Cậu chắc không bị chặt chém đấy chứ?"
Tô Tú trả lời: "Ăn rồi mới thấy đáng giá. Chỉ tiếc là không đủ tiền để ăn mỗi bữa. Nói trắng ra thì chỉ vì một chữ, nghèo."
Ngay sau đó, có người bình luận: "Ý thức cao đấy. Ngày mai tôi mời, mỗi người một phần há cảo, coi như thưởng cho mọi người vì đã làm việc chăm chỉ thời gian qua."
Tô Tú nhìn thấy, hóa ra là bình luận của trưởng phòng, lập tức vui sướng phát cuồng. Ngày mai có người mời ăn rồi!
Cô không chút khách sáo, trả lời ngay: "Được ạ!!!"
Ba dấu chấm than liên tiếp đã nói lên sự phấn khích tột độ của Tô Tú lúc này.