Lâm Phàm ra hiệu Ngô Tuấn không nên làm càn rồi mới chậm rãi nói: “Trương quản giáo dạy phải lắm, quả thật do ta thất trách, để bến tàu bị kẻ xấu quấy rối, khiến Bát tiểu thư chịu tổn thất, ta nguyện gánh chịu lấy tất cả trách nhiệm.”
Ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong lòng lại đang reo hò.
Phạt ta đi canh đập chứa nước đi mà, ta muốn đi đập chứa nước, mang theo lão Quách ẩn cư tại đó, ung dung tu luyện.
Trương quản giáo thở dài: “Ta có nói đỡ cho ngươi, nhưng không được. Bát tiểu thư rất tức giận về sự tắc trách của ngươi, sau này ngươi không được canh giữ bến tàu nữa, bị phân đến nhà kho, mang quần áo, vũ khí đến cho các bang chúng, may mắn duy nhất chính là tiền lương không đổi, nhưng ngặt nỗi... Về sau rất khó có cơ hội thăng tiến.”
“Hầy!” Lâm Phàm thở dài một hơi, vẻ mặt hết sức đìu hiu, chắp tay nói: “Đa ta Trương quản giáo đã nói đỡ cho ta, chỉ do bản thân ta không nỗ lực, không trách người khác được.”
Trương quản giáo lắc đầu, không nói nhiều lời, quay người rời đi: “Chờ người thế chỗ các ngươi đến, các ngươi sẽ đi nhà kho.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play