Người có thể mang nhiều tiền xuống phố như vậy, chắc hẳn không phải là người bình thường.
Hơn nữa gã còn quan sát đối phương nhiều lần, phát hiện đối phương vô cùng lạ mặt, tuyệt đối không phải là người thành Thiên Cửu, nghĩ đến chuyện thả dây dài câu cá lớn, gã mới gọi đối phương lại, trả lại túi tiền cho hắn ta.
Liễu công tử nói: “Hoàng huynh cứ nói đùa, thành Thiên Cửu và thành Hà Tân đều là một trong những tòa thành chủ chốt, hai nơi đều không phân cao thấp, huống chỉ thành này còn có người có phẩm đức cao thượng như Hoàng huynh, không phải đã tô điểm thêm cho nơi đây không ít vinh dự ư”
“Ai nha, huynh khen ngợi như vậy thật khiến ta xấu hổ. Hoàng Chương †a tuy nói không có thành tựu gì, nhưng luôn biết một đạo lý, cái của ta thì chính là của ta, không phải của ta thì không được lấy.”
Liễu công tử nâng chén: “Hoàng huynh, ta mời huynh một chén.”
“Cạn ly, cạn ly.” Hoàng Chương cười, uống một hơn cạn chén, sau đó ánh mắt vô tình liếc thấy Lâm Phàm ở bên đường, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, đặt cái chén không xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play