Chương 8
Ăn mì xong, mọi người lại lên đường. Sau khi Chúc Như bỏ cuộc, Sở Hoài Khâm trở thành đối tượng được chú ý, mọi người thấy cậu đeo ba lô lớn, bước chân hơi loạng choạng cộng thêm khuôn mặt đỏ bừng khác thường, mồ hôi trên trán như nước nhỏ giọt không khỏi lo lắng cậu sẽ ngất xỉu.
[Tôi thấy tổ chương trình nên gọi máy bay cứu hộ trước đi, tôi thật sự rất lo anh Khâm sẽ đột nhiên ngất xỉu.]
[Á á á, phải làm sao bây giờ, tôi có tội rồi làn da trắng nõn ửng hồng, vóc dáng mảnh khảnh, dung mạo tuấn tú, tôi sắp phản bội tổ chức rồi.]
[Nói anh ấy yếu ớt cũng không sai ở đây trừ tiểu Nam ra không ai giống anh ấy cả. Thậm chí còn đáng sợ hơn cả tiểu Nam, cảm giác như sắp ngã quỵ xuống đất bất cứ lúc nào.]
[Tôi cá anh ấy không trụ nổi quá hai tiếng.]
[Cá một tiếng.]
[Nửa tiếng.]
[Mười lăm phút.]
Thời gian khán giả phòng phát sóng trực tiếp dự đoán ngày càng ngắn nhưng cậu vẫn kiên trì dưới ánh mắt soi mói của mọi người cho đến tận chiều tối, sau khi xác định được địa điểm cắm trại mới ngã xuống nhắm mắt thở hổn hển. Trên đường đi, tiểu hoà thượng đã vài lần muốn giúp cậu đeo ba lô nhưng đều bị từ chối. Cậu nói: “Anh không mệt!”
Sau đó, tiểu hoà thượng đi đeo ba lô của Lâm Chi Nam. Sở Hoài Khâm luôn cảm thấy cậu ấy cố ý. Khán giả cười ha hả, đồng đội thì dở khóc dở cười nói: [Bộ dạng như ma này mà gọi là không mệt?]
Sở Hoài Khâm: “Ồ, chỉ là thân thể thế thôi, tinh thần tôi rất vững vàng.”
Khán giả, đồng đội: […]
Tinh thần rất vững vàng, cậu nằm trên bãi cỏ bất động, những người khác cũng mệt lả, lần lượt nằm xuống chốc lát đã ngủ say. Mãi cho đến khi mặt trời lặn vẫn chưa có ai tỉnh lại. Phòng phát sóng A1 lười quay cảnh họ ngủ, ống kính chuyển sang nhóm A2 cuộc tranh cãi lại xảy ra.
An Mạn Nhu đáng thương nói: “Tôi… tôi cũng không phải cố ý đi chậm, tôi thật sự không đi nổi nữa, chân đau quá.”
Hạ Thương nhướn mày: “Vậy thì sao?”
An Mạn Nhu cắn môi, mắt đỏ hoe nói: “Anh có thể kéo tôi một chút không? Tôi mệt quá rồi.”
Hạ Thương: “…”
Khán giả: […]
Hạ Thương cười khẩy: “Tôi chỉ nắm tay người tôi yêu, cô là ai?”
“Woa, Hạ Thương thẳng thắn quá vậy không đồng ý cũng không cần phũ như thế chứ!”
“An Mạn Nhu mặt cũng quá dày, cô ta là con gái cũng phải có chút liêm sỉ chứ? Hạ Thương coi như đã nể mặt cô ta rồi.”
“Nhà Thanh sụp đổ lâu rồi, kéo một cái mà cũng lôi liêm sỉ vào nực cười quá, Hạ Thương trông có vẻ không mệt chút nào, kéo một cái thì sao dù không muốn thì cũng từ chối cho đàng hoàng chứ? Quá nhỏ mọn.”
Khán giả: […]
[Đạo diễn, làm ơn chuyển hình ảnh về nhóm A3 đi, phiền phức quá!]
Ống kính phòng phát sóng A1 quả nhiên chuyển cảnh đặc biệt nghe lời, so với những chương trình tạp kỹ trước đây chỉ muốn tạo drama thì đúng là khác biệt, thanh tao thoát tục. Tuy nhiên, chỉ chốc lát sau, tin tức An Mạn Nhu bỏ cuộc được truyền đến. Fan của cô ta nói đều là tại Hạ Thương là bị anh ta lườm cho bỏ cuộc, bởi vì An Mạn Nhu đi chậm, anh ta cứ lườm cô ta, An Mạn Nhu chịu không nổi áp lực này nên mới bỏ cuộc.
Mọi người: [Vừa rồi họ xem livestream giả à?]
Tuy nhiên, vẫn có người thở dài một câu: [Thấy Hạ Thương đúng là bị người người ghét.]
Phòng phát sóng đang bàn tán xôn xao về việc hai người này bỏ cuộc, không ngờ lại nhận được tin thêm một người nữa bỏ cuộc, Trần Kiến. Mọi người đi rồi chỉ còn lại một mình anh ta. Đến giờ ăn tối nhóm lửa không được, tìm nước cũng không được, muốn tổ đạo diễn giúp đỡ thì không ai quan tâm, tức giận lại mắng chửi người khác khiến khán giả phẫn nộ.
Tuy nhiên, fan của anh ta lại trung thành liên tục nói Trần Kiến là người đàn ông đích thực, dám đấu tranh với tổ chương trình về sự bất công không giống những người khác vì lưu lượng vì tài nguyên mà nhát gan lý lẽ sai trái này suýt nữa đã gây chiến với phòng phát sóng.
“Tiểu hoà thượng.” Cậu tỉnh dậy thì thấy cậu ấy đang ngồi xổm nhóm lửa, dáng vẻ tràn đầy sức sống khiến cậu kinh ngạc: “Chúng ta đi tìm nước nhé!”
“Được ạ!” Thật ra cậu ấy đã tỉnh dậy từ lâu nhưng không dám đi đâu cả, vì sợ những người đang ngủ sẽ bị rắn cắn, nên cứ loanh quanh nhặt củi. Khán giả phòng phát sóng đều thấy thương cậu ấy rất muốn trò chuyện với cậu ấy, tiếc là không thể nói chuyện.
[Nhưng mà…]
Chú tiểu quay đầu nhìn những người vẫn đang ngủ, do dự. Cậu vẫy tay với cậu bé: “Yên tâm đi, anh ta đã tỉnh rồi.”
Vừa dứt lời, quả nhiên thấy Tô Hoài Thần chống eo ngồi dậy. Lúc này cậu ấy mới yên tâm lấy một cây đuốc từ đống lửa, chạy về phía cậu.
“Giỏi quá, làm nhanh vậy.” Chuyện làm đuốc cậu cũng đã nghĩ đến nhưng chưa kịp làm.
“Vâng, những việc này em đều biết làm, anh muốn em làm gì cứ nói, em…”
“Tôi có thể tham gia không?”
“Á! Ma!”
Một giọng nói u ám vang lên từ phía sau khiến tiểu hoà thượng hít một hơi nhảy về phía cậu, nhưng giữa không trung bị một bàn tay vươn ra túm lấy rơi bịch xuống đất, mông đau điếng.
“Nói ai là ma?” Hạ Thương bước ra từ bóng tối, hơi thở dồn dập: “Tôi chỉ muốn đi tìm nước cùng thôi.”
Vì An Mạn Nhu làm chậm trễ thời gian, Hạ Thương vội vàng đuổi theo phát hiện tiểu hoà thượng và cậu lại biến mất hỏi Tô Hoài Thần mới biết, cậu đã dẫn tiểu hoà thượng đi tìm nước.
Hạ Thương thấy cậu đang nhìn mình tai lập tức đỏ bừng, quay mặt đi: “Nhìn cái gì, đừng hiểu lầm, tôi chỉ thấy một kẻ yếu đuối với một đứa trẻ con đi sẽ gặp nguy hiểm nên mới đến thôi.”
Sở Hoài Khâm: [Tôi hiểu lầm cái gì? Thôi, vẫn còn là trẻ con.]
Sự xuất hiện của Hạ Thương có vẻ đột ngột nhưng cũng lại rất tự nhiên. Ba người đang đi trong bóng đêm bỗng nghe thấy tiếng trẻ con khóc, lần này tiểu hoà thượng thực sự sợ đến phát khóc, nắm chặt cánh tay Sở Hoài Khâm: “Cái… cái gì vậy?”
Cậu đảo mắt, cười xấu xa: “Em sợ gì chứ, em không phải là tiểu hoà thượng sao còn sợ cái này?”
“Bần tăng chính vì tin Phật mới thấy có ma, bần tăng không tin ma thì sẽ không tin Phật.” Tiểu hoà thượng ôm chặt cánh tay Sở Hoài Khâm không buông. Trước đó nói với cậu rằng muốn đi xem thác nước đều là giả cậu ấy là nhà sư nhỏ, từ nhỏ lớn lên trên núi, vách đá thác nước nào mà chưa từng thấy làm gì còn tò mò với mấy thứ này nữa. Sở Hoài Khâm dở khóc dở cười, tiểu hoà thượng này sợ đến mức xưng bần tăng rồi.
“Chỉ là kỳ nhông thôi.” Hạ Thương mặt lạnh tanh kéo tay cậu ấy ra khỏi tay cậu: “Đứng đàng hoàng còn làm loạn nữa thì nhốt cậu vào nhà ma.”
“Em…” Tiểu hoà thượng bị Hạ Thương dọa sợ lại muốn nhảy lên người cậu nhưng bị anh giữ chặt cánh tay. Cậu ấy bất lực nhìn về phía cậu: “Anh ơi!”
Thấy tiểu hoà thượng sợ hãi, cậu an ủi: “Chỉ là kỳ nhông thôi, đừng sợ nghe thấy tiếng nước chưa? Chúng ta tìm thấy nguồn nước rồi, anh đi báo cho mọi người đến lấy nước.”
“Để em đi! Em không đến gần bờ sông đâu.” Nói xong, cậu ấy cầm đuốc chạy mất. Bây giờ chỉ còn lại hai người. Hạ Thương thở dốc, ánh mắt lấp lánh quay mặt đi, tai đỏ bừng nhưng dường như không nhận ra, lắp bắp nói: “Tối quá, có cần nắm tay không?”
“Không cần.” Cậu mỉm cười, thấy anh thật thú vị, liền tiến lại gần Hạ Thương hỏi: “Tai anh đỏ vậy, bị sốt à?”
Hơi thở nóng hổi phả vào mặt, Hạ Thương đỏ mặt tía tai tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, theo bản năng đưa tay đẩy cậu ra thấy cậu loạng choạng vài bước, anh lại sợ hãi vội vàng đưa tay ra kéo cậu lại nhưng lại như sợ chạm vào thứ gì đó, vội vàng rụt tay về, lắp bắp nói: “Đi, đi, đi xem, cá, cá.”
Nói xong, anh chạy biến vào bóng tối. Cậu sờ cằm: “Mình đã làm gì sao?”
Phòng livestream: [Anh đang thả thính, đang thả thính đó!]
[A a a, muốn nói chuyện với họ quá! Muốn lắc vai Sở Hoài Khâm hỏi anh ấy: Anh có biết mình đang làm gì không vậy!]
[Bây giờ đột nhiên tôi cảm thấy Hạ Thương có lẽ không phải có thù oán gì với Sở Hoài Khâm, a, tự dưng có cảm giác căng thẳng khi biết được bí mật của người khác, hihi!]
[Giống ở trên, hihi!]
Trong đạn mạc bình luận của phòng phát sóng xuất hiện một loạt “hihi” kỳ lạ.
Nghe tiếng nước chảy, cậu đi đến bờ suối, thấy Hạ Thương đang rửa mặt. Lúc này cậu đang rất đói cũng không có thời gian trêu chọc anh nữa, xắn quần lội xuống nước tiếng nước ào ào vang lên vừa đi vừa xắn tay áo nói: “Kỳ nhông hoang dã là động vật được bảo vệ, không được ăn, biết chưa?”
Phòng phát sóng trực tiếp: [Đây là đang phổ cập khoa học cho họ à?]
[Không, tôi thấy cậu ấy đang giải thích với chúng ta, thứ cậu ấy muốn bắt không phải là kỳ nhông.]
Trong phòng phát sóng vẫn có người hiểu chuyện. Nói xong, cậu bắt đầu cúi đầu bắt cá. Cá suối không ít đặc biệt là ở nơi chưa được khai phá này dưới ánh đèn của tổ đạo diễn, cậu phát huy tốc độ tay đáng sợ của mình, chỉ trong chốc lát một con cá diếc nhỏ bằng ba ngón tay đã bị cậu ném lên bờ có một con, rồi đến hai con, ba con…
[Tôi có phải đang nằm mơ không?]
[Sở Hoài Khâm nói: Cá đến đây, thế là cá đến thật.]
[Sở Hoài Khâm có phải là có cơ địa đặc biệt gì không, ví dụ như được động vật nhỏ yêu thích?]
[Cá có tính là động vật không?]
[Không tính chứ!]
[Thật ra tôi thấy chỉ cần là vật sống thì đều là động vật, con người cũng vậy.]
Phòng phát sóng trực tiếp bỗng nhiên tranh luận về việc cá có phải là động vật hay không. Có người hiểu chuyện thở dài:
[Haiz, sao mọi người không mắng cậu ấy là đồ yếu đuối nữa?]
[Mới mắng xong trưa còn lại để dành ngày mai mắng.]
Khi Tô Hoài Thần dẫn người đến, trên bờ đã có năm sáu con cá diếc nhỏ đang nhảy không nói gì như một nhân vật phản diện, anh ta lấy ra con dao găm sáng loáng dưới ánh đèn, cười khẩy hai tiếng, rồi mổ cá.
“Có mùi rồi.”
“Chắc là đói rồi, phải không!”
“Huhu, chương trình sinh tồn nơi hoang dã mới bắt đầu mà Thần ca của tôi đã đói đến mức biến thái rồi sao?”
Sau khi phòng phát sóng của chương trình sinh tồn nơi hoang dã bắt đầu, Tô Hoài Thần vẫn luôn thể hiện không mấy xuất sắc nhưng danh tiếng của anh ta lớn nên dù vậy thì độ hot vẫn không thấp màn thể hiện tối nay lại khiến mọi người kinh ngạc.
Cá diếc quá nhỏ, mấy con này thật ra không nhiều. Lâm Vĩnh Phúc, Phong Thiện và hai người bên nhóm Hạ Thương cũng xắn quần lội xuống nước.
Trong đêm tối mịt mùng một đám đàn ông lội bì bõm dưới suối, nửa tiếng sau, thành quả cũng tạm được. Bởi vì nơi này vừa đúng là một vũng nước nhỏ, cá nhỏ đều tập trung ở đây, không ai ngờ sẽ gặp nhóm của Sở Hoài Khâm.
Sở Hoài Khâm cảm thấy cũng đủ rồi liền lên bờ suối thấy Hạ Thương đang cau mày đứng bên bờ suối nhìn cái gì đó, cậu suy nghĩ một chút rồi đi về phía anh: “Nhìn gì vậy? Không bắt được à?”
Đang nhìn chằm chằm con cá bị mình ném lên bờ ngất xỉu, Hạ Thương nghe thấy giọng cậu liền giật mình, quay người nhìn cậu, cảm thấy cả người không được tự nhiên, nói bằng giọng khàn khàn: “Tôi có…”
“Tặng anh hai con nhé!”
“Tôi không bắt được.”
Vừa dứt lời, một tiếng “bịch” nhỏ vang lên. Hạ Thương di chuyển chân không còn nghe tiếng động nữa. Sở Hoài Khâm nhìn xuống chân Hạ Thương nhưng không thấy gì cả một tia nghi hoặc lóe lên trong mắt anh, không hiểu âm thanh đó từ đâu ra nên cũng không truy cứu nữa, đưa hai con cá diếc nhỏ trên tay cho Hạ Thương, rồi bỏ đi tay bị chạm vào như bị điểm huyệt, Hạ Thương ngây người nhìn cậu rời đi, không nhúc nhích.
Lúc này, phòng livestream sôi sục. Ban ngày chưa có nhiều người xem như vậy, bây giờ thì khác, mọi người vừa ăn tối xong hoặc đang ăn tối, dù là xem để tiêu cơm hay ăn cơm thì đều là lựa chọn rất tốt, cho nên thời điểm này hầu như là lúc số người online cao nhất. Họ tận mắt chứng kiến Hạ Thương giẫm con cá dưới chân.
[A a a, tha cho con cá nhỏ đó đi, nó còn nhỏ không hiểu chuyện làm phiền hai người hẹn hò, tôi thay nó xin lỗi anh.]
[Mau thả con tin, giao cái chân của anh ra nếu không cậu sẽ nổ s*ng.]
[Cá nhỏ đáng thương người ta là bị no chết vì ăn cẩu lương, còn nó là bị người ta giẫm chết, đáng thương quá, kiếp sau đừng làm cá diếc nữa hãy làm cá mập trắng đi! Há miệng một cái, ăn luôn cái người giẫm cậu.]
Tô Hoài Thần xử lý cá không ai thương tiếc con cá nhưng khi phòng livestream thấy con cá nhỏ bị ném ngất xỉu kiên cường tỉnh lại nhưng lại bị Hạ Thương giẫm dưới chân thì không khỏi xót xa. Cá với cá vẫn có sự khác biệt, dù đều được gọi là cá diếc nhỏ.
“Hạ Thương, anh không bắt được à?” Thiệu Đài dùng lá cây to bọc mấy con cá, cùng Tô Phi Trần đi tới.
“Bắt được rồi.” Hạ Thương đáp lại một cách hờ hững dịch chân ra. Con cá nhỏ kiên cường vẫn còn đang vùng vẫy. Hạ Thương suy nghĩ một chút đặt hai con cá Sở Hoài Khâm cho cậu ta lên bờ nhặt con cá đang nhảy trên cát lên, thổi hai hơi sờ sờ rồi thả xuống suối nhìn nó vui vẻ bơi đi, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
“Sao lại thả đi?” Thiệu Đài tiếc nuối, mặc dù anh ta và Tô Phi Trần cũng bắt được nhưng chỉ có vài con lại còn nhỏ như vậy, Hạ Thương cũng chỉ có hai con làm sao đủ ăn.
“Cậu có hai con rồi.” Hạ Thương nhặt con cá trên mặt đất lên xoay người đi về, đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu nói: “Ừm, là Sở Hoài Khâm tặng.”
Nói xong, anh rời đi.
Phòng phát sóng: [….]
[Không phải nên thả hai con được tặng đi còn con mình bắt được thì ăn sao?]
[Ai mà biết được!]
“Cá với cá vẫn có sự khác biệt dù đều được gọi là cá diếc nhỏ.”