Chương 20
Sau khi quyết định phương án tiếp theo, mọi người bắt đầu chia nhóm thu thập vật tư. Nhóm của cậu tuy ngoài mặt không nói là một nhóm chính thức, nhưng sau khi đi cùng nhau một thời gian dài như vậy cũng coi như là xác định rồi. Khi phân chia nhiệm vụ, mọi người cũng tính cả nhóm bọn cậu vào.
Mười bốn người, chia thành ba nhóm. Một nhóm tìm đồ ăn, một nhóm tìm thảo dược, một nhóm tìm nước. Nhóm tìm nước có ít người nhất chỉ ba người tìm thảo dược có bốn người. Tìm đồ ăn đông nhất, sáu người chia thành hai nhóm nhỏ, còn hai người ngồi ở đầu cầu canh gác.
Canh gác là Lâm Chi Nam và An Thư Nam. An Thư Nam là vận động viên bắn súng Olympic trình độ bắn súng khỏi phải bàn. Còn Lâm Chi Nam thì vì vấn đề ở chân nên bị giữ lại. Vết phồng nước ở chân cô bé chỉ cần được chăm sóc cho lành lại thì khi di chuyển sẽ không dễ bị phồng rộp nữa, vì da đã dày hơn rồi.
Hạ Thương, Sở Hoài Khâm và Tô Hoài Thần một nhóm, bọn cậu phụ trách tìm đồ ăn. Tuy nói là ba người nhưng gần như cậu chẳng giúp được gì mấy. Bởi vì tháng tư miền Nam đã rất nóng, rừng núi ở đây lại thưa thớt hơn so với khu rừng trước đó, không có tán lá rậm rạp che chắn, nhiệt độ mặt đất cũng tăng lên, cậu gần như rơi vào trạng thái sống dở chết dở.
Một chiếc mũ rơm đội trên đầu, mồ hôi nhễ nhại chống một cây gậy, bước đi như ông cụ non. Anh đi theo sau cậu đeo một cái giỏ, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu không thể hiện rõ cảm xúc.
[Tôi tán thành bình luận của ai đó hôm trước, Sở Hoài Khâm chắc chắn là sinh vật có răng nanh.]
[A a a, kích thích quá, với khuôn mặt này của Sở Hoài Khâm dù là ma cà rồng, cũng tuyệt đối là kiểu thiếu chủ.]
[Hạ Thương vẫn lạnh lùng như mọi khi, cuộc sống của anh ta rốt cuộc bất hạnh đến mức nào vậy, suốt ngày cứ như người ta thiếu nợ anh ta cả trăm triệu.]
[Tôi lại thấy anh ta khá nhiệt tình, lúc ở cầu treo may mà có cậu ta đỡ lấy Sở Hoài Khâm, bây giờ anh ta đi theo Sở Hoài Khâm như vậy, cũng là sợ cậu ấy ngất xỉu thôi!]
[Mà nè, nguyên nhân Sở Hoài Khâm suýt ngã xuống cầu treo rốt cuộc là gì, đến giờ vẫn chưa ai hiểu ra!]
Phòng livestream thở dài, cảm thấy dù Sở Hoài Khâm có thể hiện hơi xuất sắc, nhưng đến giải đấu quốc tế vào tháng bảy tháng tám nhìn cậu như vậy thì chỉ có nước bị đánh bại thảm hại, năm nay giải quốc tế lại hết hy vọng rồi. Nghĩ đến thôi đã thấy chua xót.
“Kia là cái gì?” Cậu nheo mắt, tay run run chỉ về phía xa.
“Là chuối tiêu.” Hạ Thương cũng phát hiện ra.
“Chúng ta mau đến đó.” Tô Hoài Thần vừa dứt lời người đã vọt tới, hoàn toàn khác với dáng vẻ lúc nãy đi còn chậm hơn cả Sở Hoài Khâm mà bây giờ đã gần giữa trưa, bữa sáng vẫn chưa ăn lại còn mất hơn một tiếng ở cầu treo, thấy chuối như thấy mỹ nhân cũng chẳng có gì lạ.
Phòng livestream bình luận về hành động của Tô Hoài Thần như vậy. Tô Hoài Thần chạy đến dưới gốc chuối tiêu trước nhưng cũng không thể leo lên, đứng dưới gốc cây ngước nhìn những quả chuối tiêu treo lơ lửng trên cao ba bốn mét, mắt bị nắng chiếu đỏ cũng không muốn rời đi lớn tiếng nói với Sở Hoài Khâm vẫn còn đang lê lết phía sau: “Hoài Khâm à, cậu xem làm sao bây giờ?”
Tô Hoài Thần liếm môi cầm lấy bình nước treo bên hông lên uống một ngụm, đậy nắp lại rồi nhét vào bên hông va vào con dao găm kêu “cạch” một tiếng, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán. Áo sơ mi quần đen nhăn nhúm thành một đống, lúc này nếu đặt lên vai Tô Hoài Thần một cái gánh, anh ta có thể làm phu khuân vác được rồi đâu còn chút bóng dáng tuấn tú như ánh trăng ngày xưa nữa.
Hạ Thương và cậu lần lượt đi đến nhưng cậu không đến gần mà dựa vào một gốc cây nghỉ ngơi. Anh thì đi đến dưới gốc chuối tiêu nheo mắt nhìn, ước lượng khoảng cách, rồi quay đầu nhìn chằm chằm vào cậu, cau mày nói: “Tôi leo lên hái, cậu… cậu cứ nghỉ ngơi ở đây.”
Nói xong, anh đi đến trước mặt cậu nhét chiếc khăn tay vào tay cậu ánh mắt lướt qua lồng ngực ướt đẫm mồ hôi của cậu, lông mày sắp nhíu thành một đường nhưng lại không nói gì rồi quay lại gốc chuối. Anh xoa xoa tay mặt lạnh tanh nghĩ xem nên nhảy lên thế nào, chân cứ dậm dậm xuống đất, không biết đó là động tác anh thường làm khi suy nghĩ hay là vì ánh mắt của Sở Hoài Khâm đang nhìn anh nên có chút bất an. Nhưng lúc này, phòng livestream lại bùng nổ, mọi người đều tận mắt nhìn thấy từ trong bụi cỏ, từng con kiến to bằng móng tay bò lên giày của anh rồi chui vào trong ống quần, mà anh vẫn giữ dáng vẻ tổng tài bá đạo, khoanh tay nhìn cây chuối tiêu…
[Chết tiệt, Hạ Thương, anh chọc vào tổ của người ta rồi.]
[A a a, nó đến rồi, nó đến rồi, nó dẫn theo cả đám con cháu đến rồi, chạy mau!]
[Không phải tôi muốn hỏi, Hạ đại tổng tài, anh hoặc là nhảy lên leo cây, hoặc là lùi lại, tại sao anh cứ đứng ngay cửa nhà người ta, anh không thấy đất trong bụi cỏ bị xới lên à?]
[Ô ô, Hạ Thương đừng nhìn chuối nữa, chân anh, chân anh có vô số kiến, loại kiến này rất độc đấy.]
[Trời ơi, cứu mạng, tôi bị chứng sợ lỗ, a a a, không được rồi, nhỏ tí xíu mà cả đàn bò lúc nhúc, ói, muốn nôn.]
[Tôi cũng phải chuyển kênh, chịu không nổi.]
[Bình luận hộ thể, cầu xin một đôi mắt chưa từng thấy kiến.]
Vô số bình luận tràn ngập phòng livestream, dày đặc như kiến dưới chân anh lúc này. Lúc này cuối cùng anh cũng động đậy, đưa tay gãi gãi đầu gối qua lớp quần lại gãi đùi, gãi gót chân, cau mày lẩm bẩm: “Sao hơi ngứa thế nhỉ?”
“Hạ, Hạ, Hạ Thương, chân, chân anh…” Tô Hoài Thần đứng gần anh cuối cùng cũng nhìn thấy những con kiến trong đôi giày đen quần đen của anh trợn tròn mắt, không nói nên lời chỉ biết chỉ vào chân anh liên tục lùi về phía sau, người run lẩy bẩy.
“Sao thế?” Anh liếc nhìn Tô Hoài Thần, cúi đầu xuống trong chớp mắt, đồng tử co rút, sau đó anh làm ra hành động nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, hét lớn một tiếng, nhảy dựng lên: “Ôi, a, kiến, tôi, tôi… chết tiệt, đau…”
Anh nhảy lên rồi rơi xuống đúng vào tổ kiến, hoảng sợ dẫm chân loạn xạ vài cái rồi lao ra khỏi tổ kiến từng tiếng thốt lên từ miệng, hai tay theo bản năng vỗ loạn xạ hai bên ống quần, muốn phủi kiến xuống nhưng không ngờ càng phủi càng nhiều, khiến anh mặt mày méo mó, mắt đỏ ngầu…
“Nhanh, cởi quần,” Sở Hoài Khâm đang dựa vào cây thở hổn hển lập tức đứng dậy, khí thế sắc bén ném cây gậy đi rồi lao đến kéo anh lại: “Nhanh, cởi…”
Cậu cũng giật mình, kiến ngoài tự nhiên không giống kiến nhà có loại rất độc. Nghe thấy lời cậu, anh luống cuống đưa tay lên định cởi thắt lưng nhưng tay lại run rẩy, càng cởi càng rối: “Tôi, tôi sợ, cậu, khụ khụ, cứu tôi, a, đau…”
“Bình tĩnh, đừng động đậy.” Cậu đẩy tay anh ra, nhanh chóng hoạt động ở eo anh vài cái, “cạch” một tiếng quần dài rơi xuống đất, phòng livestream ngay lúc này kịp thời che mosaic.
Qua lớp mosaic che nửa người, phòng livestream chỉ thấy Hạ Thương vẫn đang không ngừng giũ hai chân, tay vỗ loạn xạ, nghe tiếng đó hình như sắp khóc đến nơi. Vất vả lắm mới cởi được quần và giày ra bị Sở Hoài Khâm kéo đến chỗ đất trống dùng khăn tay phủi kiến trên chân xuống chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, anh đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó, mặt đỏ bừng, khóc òa.
Phòng livestream: […]
[Khóc rồi? Thật sự khóc rồi?]
[Sợ kiến thôi mà, tôi cũng sợ, vài con thì không sao cả đàn bu vào thì chết người.]
[Cái gì, nghĩ lại thì dù Hạ Thương có IQ cao đang học thạc sĩ, nhưng cũng chỉ mới hai mươi tuổi, người bình thường bây giờ vẫn đang là sinh viên năm hai thôi, ha ha ha, có thể hiểu được.]
[Chưa đến hai mươi đâu, tôi đã xem qua hồ sơ của anh ta, còn mấy tháng nữa mới đến sinh nhật, mới mười chín thôi, vẫn là một cậu bé con.]
[Cái đó, biết rồi thì đừng nói ra.]
“Anh không sao chứ?” Tô Hoài Thần dùng cây gậy khều quần áo và giày của cậu rồi hất xuống đất vừa dùng gậy đập quần đuổi kiến, vừa nhìn anh với ánh mắt thương cảm, kiến thật đáng sợ, bây giờ hai chân anh sưng vù lên, vừa đỏ vừa sưng.
“Không sao.” Hạ Thương nghiến răng, mạnh mẽ lau mặt cố kìm nén nước mắt. Tay đưa lên định gãi đùi lại cứng đờ rụt về nhưng thật sự vừa ngứa vừa đau, nghĩ đến vẫn đang phát sóng trực tiếp, nước mắt anh lại trào ra.
“Đừng sợ, chương trình sẽ che mosaic đấy.” Sở Hoài Khâm nói xong, liếc nhìn drone. Nhân viên kỹ thuật đang điều khiển drone phía sau run tay liên tục gật đầu. Dù Sở Hoài Khâm không nhìn thấy nhưng áp lực từ ánh mắt này cũng rất đáng sợ.
“Tôi không sợ.” Nghe thấy câu này của cậu, anh giật mình tỉnh táo lại nghĩ đến tình trạng hiện tại của mình, vội vàng cúi xuống nhặt quần trên đất lên nhìn thấy những con kiến vẫn đang bò lổm ngổm trên đó, toàn thân lại bắt đầu ngứa ngáy.
“Đừng mặc nữa cũng không biết bên trong còn kiến hay không.” Sở Hoài Khâm cầm lấy quần dài của anh treo lên cành cây bảo Tô Hoài Thần quay về lều trại tìm cho anh một cái quần và một đôi giày khác.
Tô Hoài Thần liên tục gật đầu cầm theo một cây gậy chạy đi. Sở Hoài Khâm thấy anh đưa tay lên định gãi đùi lại rụt về, cau mày nhìn chằm chằm vào chân mình, như thể hận không thể cạo sạch lớp da đi.
Cậu nhìn quanh bốn phía, nói với anh: “Anh đợi ở đây, tôi đi một lát sẽ quay lại.”
Hạ Thương bỗng nhiên đứng dậy, vội vã hỏi: “Cậu đi đâu?”
“Đi tìm xem có cây rau sam* không.”
Edit: Thật sự dịch ra là cây ngũ hành thảo nhưng đúng thật là tên rau sam hay gọi là mã xỉ hiện hay mã xỉ thái, có tên khoa học là Portulaca oleracea L. – thuộc họ rau sam (Portulacaceae). Đây là loại thực vật thân cỏ sống lâu năm có công dụng sát khuẩn, điều trị các bệnh lý như viêm đường tiết niệu, mẩn ngứa ngoài da, giun sán đường ruột và các chứng lỵ v…v… (kiếm thông tin thêm trên GG.)
“Đó là thứ gì?”
“Cây rau sam hay còn gọi là mã xỉ hiện bị kiến cắn dùng để đắp lên có thể giảm đau ngứa.”
“Tôi cũng đi.”
“Đừng làm ầm ĩ.”
Cậu nghiêm giọng nói, rồi quay người bỏ đi. Hạ Thương đứng im tại chỗ, toàn thân cứng đờ bước chân định bước ra cuối cùng lại rụt về, ánh mắt nhìn theo hướng Sở Hoài Khâm biến mất, tay buông thõng bên người nắm chặt đến mức đau nhức.
[A a a, tôi chịu không nổi ánh mắt này của Hạ Thương, sao giống như cún con bị bỏ rơi vậy.]
[Trông đáng thương quá, nước mắt lưng tròng.]
[Nếu Hạ Thương và Sở Hoài Khâm không có gì thì tôi ăn cả cái bàn phím này.]
[Xin đừng, tha cho Hạ Thương đi ai cũng muốn bám vào, trước là An Mạn Nhu, sau là Thiệu Đài, giờ lại muốn thêm cả Sở Hoài Khâm nữa à?]
[Đúng đúng, anh Hạ Thương chỉ là sợ kiến nên nhờ Sở Hoài Khâm giúp đỡ thôi, đừng cái gì cũng gán ghép CP.]
[Hừ, nực cười, mọi người đều thấy rõ, rốt cuộc là ai bám lấy ai? Anh tôi là của chúng tôi, cảm ơn, không tiễn.]
[Fan mới của Hạ Thương bớt bớt giùm cái! Người ta biết các người là fan không? Thật sự coi chúng tôi mù hết à?]
[Cứ chờ xem, Hạ Thương sớm muộn gì cũng vả mặt bọn họ.]
Lượng fan của Hạ Thương tăng vọt sau khi thân phận anh được tiết lộ, đều là fan mới. Trước đây, những người như An Mạn Nhu, Thiệu Đài không cần họ phải xé, bản thân Hạ Thương cũng chẳng cho họ sắc mặt tốt đẹp nào, họ ngoài việc mỉa mai trên bình luận ra thì chẳng ai quan tâm. Đến Sở Hoài Khâm thì khác, rõ ràng mọi người đều thấy vấn đề nằm ở phía Hạ Thương nhưng lại cố tình đổ lỗi cho Sở Hoài Khâm, fan only của chương trình sinh tồn hoang dã không mấy vui vẻ, cho đến nay, Sở Hoài Khâm là một trong những thành viên được họ hết sức ủng hộ tham gia giải đấu quốc tế.
Phòng livestream đang ồn ào náo nhiệt, Sở Hoài Khâm đã nhanh chóng quay lại, trên tay cầm một cây rau sam lá xanh. Cậu chọn hai viên đá tương đối bằng phẳng, rửa sạch bằng nước trong ống tre rồi giã nát thảo dược đắp lên chân anh, bôi một lớp.
Phòng livestream không nhìn thấy cảnh bôi thuốc nhưng thấy sắc mặt u ám của anh dịu đi cũng biết thảo dược này có tác dụng. Mọi người đều không khỏi tò mò Sở Hoài Khâm rốt cuộc là người thế nào, tại sao ngay cả thảo dược cũng biết.
Sau khi bôi thuốc xong, Tô Hoài Thần cũng mang quần áo và giày đến. Thay đồ xong, ánh mắt ba người lại đổ dồn vào nải chuối kia, bây giờ thức ăn khan hiếm, nhất định không thể bỏ qua. Ánh mắt Sở Hoài Khâm sắc bén khí thế kinh người, ba con dao găm “vèo vèo” bay lên, găm trúng vào thân cây chuối, “bịch” một tiếng rơi xuống đất ánh mắt mọi người đều không khỏi nhìn về phía Hạ Thương, thương cảm, thương cảm…
Anh, hà tất phải chịu đựng khổ nạn như vậy chứ!