Chương 15
Cầu treo dài khoảng ba trăm mét, nối liền hai ngọn núi lớn. Mặt cầu được lát bằng những thanh sắt xoắn lại như dây thừng bện lại với nhau. Mặt cầu cách dòng suối chảy xiết bên dưới khoảng ba mươi mét đi trên cầu, chỉ cần cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy dòng nước bên dưới qua những khe hở của các thanh sắt. Thêm vào đó, cầu treo còn lắc lư, người nào yếu tim bước lên có thể sẽ ngất xỉu vì sợ. Trong nhóm người này, Thiệu Đài, em gái anh ta và một vài vận động viên khác đều mặt mày tái mét.
“Nghỉ một đêm ở đây đã, mai khôi phục thể lực rồi hãy qua cầu!” Sở Hoài Khâm nhìn những người khác đưa ra ý kiến.
“Cũng được.” Tô Hoài Thần tán thành, liếc mắt nhìn cầu treo rồi vội vàng quay đầu đi, anh ta cũng sợ: “Chúng ta đi xa một chút rồi hạ trại, an toàn hơn.”
Mọi người đều đồng ý. Bây giờ vẫn còn sớm, mới hơn bốn giờ chiều. Mọi người lùi lại khoảng mười mét, chọn địa điểm cắm trại bắt đầu dọn dẹp mặt đất nhặt cành cây chuẩn bị bếp. Lâm Vĩnh Phúc đào một cái hố nhỏ trên mặt đất, xếp đá theo ba hướng, vừa xếp vừa thở dài: “Thức ăn của chúng ta ngoài số nấm còn sót lại từ sáng, chỉ còn một nắm mì nhỏ. Nấu nước sôi xong thì hết cả nước lẫn thức ăn rồi.”
Sở Hoài Khâm nghe vậy trầm ngâm suy nghĩ, đi đến mép cầu nhìn xuống, rồi quay đầu gọi lớn: “Tiểu hòa thượng.”
“Anh, có chuyện gì vậy?”
“Cậu có thể lấy nước từ dưới đó lên được không?”
“Không vấn đề gì, cứ giao cho em.”
Tiểu hòa thượng nói xong liền chạy về lều trại, việc đầu tiên cậu ấy làm là nói chuyện với Lâm Chi Nam đang ngồi dưới đất cởi giày và gỡ băng: “Tiểu Nam, em đừng bôi thuốc vội, để anh lấy nước lên rửa sạch rồi băng lại cho em.”
Lâm Chi Nam ngạc nhiên hỏi: “Là nước ở dưới cầu treo sao?”
“Đúng vậy.”
“Anh nghĩ ra à? Giỏi thật đấy, làm sao mà anh lấy được?”
“À, hahaha.” Tiểu hòa thượng gãi đầu: “Đào hai lỗ ở hai bên ống tre dùng dây leo buộc lại rồi thả xuống, từ từ kéo lên chỉ là nước lấy được sẽ rất ít.”
“Như vậy cũng đã rất giỏi rồi.” Lâm Chi Nam mỉm cười với Tiểu hòa thượng. Từ khi lên đường đến giờ, ngoài anh Khâm ra thì Tiểu hòa thượng là người giúp đỡ cô bé nhiều nhất, nào là mang ba lô, nào là dìu cô bé đi. Lâm Chi Nam rất thích tính cách ngốc nghếch này của Tiểu hòa thượng.
“Vậy có thể câu cá được không?” Mắt Lâm Chi Nam sáng lên, hào hứng nói: “Em có kim, dây câu và lưỡi câu.”
Lúc đầu khi tham gia chương trình này, Lâm Chi Nam cũng xem đây là một chương trình giải trí, vì vậy cô bé đã lén mang theo những thứ này. Hơn nữa, trước khi khởi hành, đạo diễn cũng không hạn chế quần áo và những vật dụng nhỏ này nên Lâm Chi Nam đã mang theo.
“Cái này…” Từ lưng chừng núi xuống thung lũng bên dưới cách nhau ba mươi mét, thả câu xuống, gió thổi một cái không biết bay đi đâu mất làm sao mà câu được? Nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm Chi Nam như vậy, Tiểu hòa thượng lại không muốn làm cô bé thất vọng, nhất thời không biết nói gì.
“Được chứ.” Giọng nói của Sở Hoài Khâm vang lên từ phía sau Tiểu hòa thượng: “Buộc vài viên đá nhỏ vào dây câu để giữ dây lưỡi câu chắc chắn sẽ xuống được nước còn câu được cá hay không thì chưa chắc, nhưng có thể thử.”
“Vậy để em thử xem.” Tâm trạng uể oải của Lâm Chi Nam vì lời nói của Sở Hoài Khâm mà vui vẻ trở lại. Cô bé xỏ dép lê vào định kéo Tiểu hòa thượng đi thử ngay, nhưng bị Sở Hoài Khâm gọi lại bảo hai người đi tìm giun đất trước. Thế là hai đứa nhỏ hào hứng đi đào giun nhìn ống tre bị vứt trên mặt đất, Sở Hoài Khâm gọi Phong Thiện đến bảo anh ta đi cùng Tiểu hòa thượng lấy nước.
Sở Hoài Khâm gọi Tô Hoài Thần và Bình Tường, Giang Bác Dịch lại chia thành hai nhóm đi tìm thức ăn còn bảo Lâm Vĩnh Phúc đi quanh cầu treo và khu vực cắm trại xem có thể tìm thấy gì của đoàn làm phim không.
Hai người đeo giỏ đi vào rừng, Tô Hoài Thần hỏi Sở Hoài Khâm về điểm giao nhau của ba đường: “Bản đồ của chúng ta chỉ dẫn đến cầu treo, đây là điểm giao nhau sao không thấy nhóm A2?”
“Có lẽ họ đang ở dưới chân núi.” Sở Hoài Khâm phỏng đoán.
Suy đoán của Sở Hoài Khâm thật sự chính xác. Nhóm A2 tuy đi dọc theo suối nên tiết kiệm được thời gian tìm kiếm thức ăn hơn nhóm của Sở Hoài Khâm nhưng vì lý do sức khỏe của Dương Linh, tốc độ di chuyển của họ chậm lại nên nhìn chung tiến độ hành trình của họ cũng gần giống với nhóm của Sở Hoài Khâm.
Lúc này, họ đang ở bên bờ suối dưới cầu treo, cãi nhau ầm ĩ nguyên nhân là do Dương Linh, sau một ngày di chuyển, đã ngất xỉu. Thường Dung và La Tuấn chỉ trích những người khác không quan tâm đến Dương Linh, lại bị Quách Uyển nói Dương Linh làm mình làm mẩy. Hai bên cãi nhau đến mức bác sĩ đi theo đoàn phải dùng thuốc để đánh thức Dương Linh mới chịu dừng lại. Cuối cùng, Dương Linh nhất quyết nói không thể tiếp tục hành trình, yêu cầu quay trở lại thành phố nghỉ ngơi.
Đạo diễn quay phim lo lắng hỏi: “Cô chọn bỏ cuộc?”
“Tôi không phải bỏ cuộc.” Dương Linh hất tóc, mặt mày tái nhợt chỉnh lại tóc, nói khàn khàn: “Hiện tại tôi vì lý do sức khỏe nên phải quay về thành phố điều trị. Sau khi điều trị xong, tôi sẽ quay lại.”
Đạo diễn quay phim bất lực nói: “Cô Linh, việc này không đúng quy tắc.”
“Tôi là do vấn đề sức khỏe, chứ không phải bị loại.” Mắt Dương Linh đỏ hoe: “Đoàn làm phim các anh cũng phải nói lý lẽ chứ!”
“Ở đây chỉ có hai lựa chọn, tiếp tục hoặc bỏ cuộc.”
Giọng nói của Hoàng đạo diễn truyền đến từ drone* thái độ kiên quyết hơn đạo diễn quay phim rất nhiều. Giọng nói lạnh lùng này cũng khiến người hâm mộ của Dương Linh trong phòng livestream của nhóm A1 bất mãn là Thị Hậu, hoạt động trong ngành giải trí mười mấy năm, đóng vô số phim truyền hình, đương nhiên có lượng fan hùng hậu.
*: Máy bay không người láy hay mình thường gọi flycam ý, tuy 2 loại nó hơi khác nhau nhưng mình sẽ gộp chung lại cho dễ hiểu.
Ngay lập tức, phòng livestream tràn ngập những bình luận chửi bới. Thậm chí, fan của Dương Linh còn trực tiếp lên Wabu tấn công tài khoản chính thức của chương trình và đoàn làm phim. Ngay lập tức, hashtag về buổi livestream dã ngoại lại một lần nữa leo lên top trending, Wabu dậy sóng.
Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng đến nhóm của Sở Hoài Khâm. Lúc này, hai người đang đứng trước một cái cây nhìn hai quả hình bầu dục, vỏ hơi vàng, không tròn phủ đầy vảy, đang thảo luận về loại quả lạ này.
“Đây là sầu riêng biến dị sao?” Tô Hoài Thần đưa tay chạm vào, lớp vảy rất cứng, rất giống sầu riêng nhưng cũng có chút khác biệt: “Cái thứ nhỏ này trông thật lạ.”
Anh ta cúi xuống ngửi thử, rất thơm nhưng không phải mùi sầu riêng.
“Cẩn thận.”
Sở Hoài Khâm liếc thấy một vật màu xanh lá cây đang rủ xuống, vội vàng đưa tay kéo Tô Hoài Thần lại nhưng đã muộn. Con sâu màu xanh lá cây phủ đầy lông tơ lướt qua chóp mũi Tô Hoài Thần rồi rơi xuống đất. Tô Hoài Thần lúc đầu ngẩn người, sau đó mắt anh ta đỏ lên ngay lập tức.
“A, cay quá! Đau quá!”
Tô Hoài Thần kêu lên một tiếng định đưa tay dụi mắt nhưng bị Sở Hoài Khâm giữ lại: “Đừng chạm vào, thứ này chỉ cần chạm vào là tay anh cũng sẽ bị dính lông.”
Loại sâu màu xanh này là loài sâu đặc trưng của mít. Lông của chúng rất độc lại còn rụng lông. Dù chỉ là gió thổi qua làm lông dính vào da cũng sẽ gây ngứa, rát, đau, còn sưng lên. Nếu gãi thì da sẽ bị trầy xước, càng nghiêm trọng hơn.
Sở Hoài Khâm vén góc áo của Tô Hoài Thần lên che vùng mũi của anh ta lại sau đó ghé sát vào, thổi nhẹ vào chóp mũi anh ta thổi bay những sợi lông nhỏ còn sót lại. Tô Hoài Thần đã bị lông sâu làm cho cay mắt, nước mắt cứ thế chảy xuống. Vì khó chịu, anh ta còn chớp mắt mấy cái nhất thời trông anh ta yếu đuối lại có khí chất của một thư sinh tuấn tú, rất quyến rũ. Còn Sở Hoài Khâm, một tay nắm lấy cổ tay Tô Hoài Thần, một tay vén áo che miệng cho anh ta trông như một tên bá đạo.
Ống kính của phòng livestream nhóm A1 lúc này vừa chuyển từ nhóm A2 sang.
Khán giả phòng livestream: […]
Một người nào đó trước màn hình livestream: “…”
Hạ Thương đến sau một bước: “…”
“Hai người đang làm gì vậy?” Hạ Thương hét lớn từ xa không thể tin nổi nhìn cảnh tượng trước mắt, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ hung dữ, lao xuống từ sườn núi như một con sói hung hãn, gân xanh trên trán nổi lên. Anh chạy đến trước mặt hai người kéo tay Sở Hoài Khâm ra, kéo người ra sau lưng, rồi quát Tô Hoài Thần: “Anh đã làm gì cậu ấy?”
Tô Hoài Thần: “…”
Khán giả: […]
“Tôi” Tô Hoài Thần bị lông sâu làm cho đầu óc choáng váng, nghe thấy lời Hạ Thương nói thì một lúc sau mới nói: “Ngứa, muốn Hoài Khâm…”
Hạ Thương tức giận nói: “Anh… a…”
Sở Hoài Khâm không chút khách khí đá vào cẳng chân Hạ Thương, khiến anh kêu lên một tiếng đau đớn. Hạ Thương quay đầu lại trừng mắt nhìn Sở Hoài Khâm với vẻ mặt không thể tin nổi, ánh mắt đầy oán trách khiến người ta xót xa.
“Còn làm loạn nữa tôi đánh anh đấy, tin không?” Sở Hoài Khâm giơ tay lên, Hạ Thương theo bản năng rụt cổ lại lùi về sau hai bước. Vẻ hung hãn vừa rồi lập tức biến thành một chú gà con ủ rũ nhưng ánh mắt vẫn không phục, hậm hực.
Sở Hoài Khâm nhìn Tô Hoài Thần, nói: “Anh đừng gãi mũi gãi là mũi sẽ sưng lên đấy. Nhịn chút, về dùng dầu đậu phộng bôi là khỏi.”
Tô Hoài Thần hít hít mũi, gật đầu nhân lúc Sở Hoài Khâm quay đi chặt hai quả mít kia, anh ta tiến lại gần Hạ Thương: “Cậu họ Hạ à, trùng hợp thật đấy, hì hì!”
Hạ Thương cau mày, lạnh lùng nói: “Anh cười cái gì?”
Tô Hoài Thần quay đầu lại cười: “À đúng rồi, bây giờ tôi với Hoài Khâm khá thân thiết, những lời tôi nói, cậu ấy có thể cũng sẽ để ý một chút đấy!”
“Anh muốn làm gì?”
“Ồ, xem tâm trạng.”
Nói xong, Tô Hoài Thần đi về phía Sở Hoài Khâm vừa đi vừa hít mũi, mặt mày nhăn nhó cay quá, ngứa quá, muốn gãi.
[Sao mình lại muốn ship cặp đôi Sở-Tô thế nhỉ? Cảnh tượng vừa rồi, a a a, không chụp màn hình được, hai người quá đẹp đôi, nhất là lúc Tô ảnh đế sắp khóc nhìn Sở Hoài Khâm, mình liền tưởng tượng ra cả triệu câu chuyện tình yêu ngược luyến tàn tâm.]
[Bác bỏ ý kiến của bạn trên, đây là bá đạo công vs tiểu thụ, truyện ngọt ngào, nhất định phải là truyện ngọt ngào.]
[Nào, đưa bút đây, bạn viết đi.]
Vì chuyện cái mũi của Tô Hoài Thần, mọi người cũng không còn tâm trạng tìm kiếm thức ăn nữa mà Sở Hoài Khâm vác một quả, một quả để Hạ Thương vác, ba người nhanh chóng quay trở lại. Trên đường về, Tô Hoài Thần có chút chật vật từ lúc đầu chỉ hít mũi đến sau đó nước mắt nước mũi chảy ròng ròng khiến khán giả trong phòng livestream kinh ngạc. Lông sâu thật sự lợi hại như vậy sao? Không gãi mà mũi cũng đã đỏ lên rồi.
Trở về trại, Tô Hoài Thần không cần Sở Hoài Khâm nhắc nhở liền lao đến ba lô lấy ra gói dầu đậu phộng nhỏ của đoàn làm phim rồi như một cơn gió lao đến chỗ Sở Hoài Khâm, dáng vẻ trông cậy ấy khiến mọi người trong trại đều phải ngoái nhìn.
Dầu đậu phộng mát lạnh bôi lên, lúc đầu cảm giác cay và ngứa vẫn y như cũ. Tô Hoài Thần không nhịn được muốn gãi nhưng vẫn bị Sở Hoài Khâm giữ tay lại, khiến anh ta vừa nhảy vừa nhót tại chỗ, nước mắt giàn giụa mãi đến ba bốn phút sau, tình trạng mới dịu bớt.
Việc đầu tiên Tô Hoài Thần làm là lau sạch mắt và mũi, việc thứ hai là chạy đến trước ống kính của đoàn làm phim, soi mũi. Thấy mũi chỉ hơi sưng đỏ, anh ta mới yên tâm cảm giác vừa rồi quá mãnh liệt, anh ta cứ tưởng mũi mình sưng vù lên như mũi heo rồi.
Về phía Sở Hoài Khâm, Hạ Thương cứ lẽo đẽo theo sau cậu. Lúc Sở Hoài Khâm bôi dầu cho Tô Hoài Thần, anh ở đó. Lúc Sở Hoài Khâm quay sang xem Phong Thiện và những người khác đã lấy được nước chưa, anh cũng ở đó. Lúc cậu đi xem Lâm Chi Nam có câu được cá không, anh vẫn ở đó.
Sở Hoài Khâm thấy lạ, vỗ trán một cái hiểu rồi. Cậu cầm dao bổ đôi một quả mít, còn sống, tiếc thật. Cậu đưa nửa quả mít chưa chín cho Hạ Thương: “Anh giúp tôi mang về, tôi cho anh một phần tư. Múi mít tuy chưa chín nhưng luộc lên vẫn ăn được, hạt bên trong cũng ăn được móc ra luộc cho đến khi nứt vỏ là được.”
“Tôi không cần.”
Hạ Thương từ chối, nhìn Sở Hoài Khâm với vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Sở Hoài Khâm: “…”