Chương 13

Sở Hoài Khâm nhướng mày cười: “Không.”

“Ồ.” Hạ Thương đáp, dậm chân xuống đất hai cái xoay người đi được hai bước dường như nghĩ đến điều gì đó, quay đầu lại nói: “Tôi không phải quan tâm cậu, chỉ là chúng ta cùng một đội, tôi sợ cậu kéo chân sau.”

Nói xong, hơi ngẩng cằm lên rồi bỏ đi. Tô Hoài Thần và những người khác đang định tiến lên quan tâm Sở Hoài Khâm thì nhìn nhau, quả nhiên não của người giàu có làm họ không bắt được sóng.

Hot search về việc Sở Hoài Khâm cứu báo hoa mai bị thương lại lên Wabu, những người trước đó nghi ngờ việc giết rắn là hiệu ứng đặc biệt của tổ đạo diễn, khi lại thấy Sở Hoài Khâm dễ dàng khống chế con báo mọi người chỉ biết bày tỏ tâm trạng bằng sáu dấu chấm.

Khi “yếu đuối” không còn là “yếu đuối” nữa phải làm sao đây? Thế là thuyết âm mưu xuất hiện, con báo này là “báo nhà” chắc chắn là vậy.

Sáng sớm, mọi người dậy sớm nhìn vào ống tre chỉ còn lại nửa ống nước tiết kiệm được từ hôm qua, Lâm Vĩnh Phúc đề nghị mọi người đi thu thập sương.

Mọi người: “…”

Sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản, mọi người chia làm ba nhóm, một nhóm tìm nguồn nước, một nhóm tìm thức ăn, một nhóm tìm thảo dược. Mười sáu loại thảo dược mà tổ chương trình đưa ra đều là những loại thường thấy trên núi hoặc trên đồng ruộng, tìm cũng không khó. Tô Hoài Thần và Sở Hoài Khâm cùng một nhóm đi tìm thức ăn, vừa đi vừa trò chuyện.

“Theo như đạo diễn nói trước đó, “sát thủ” đã xuất phát chiều hôm qua nếu là người chuyên nghiệp, họ rất có thể sẽ đuổi kịp chúng ta trong một ngày.” Tô Hoài Thần nói tính theo thời gian, nhanh nhất là trưa nay muộn nhất là tối nay hoặc sáng mai, họ sẽ đến.

“Đây quả là chuyện tốt.” Sở Hoài Khâm nghe xong lời của Tô Hoài Thần sờ cằm đáp, trong mắt lóe lên một tia sáng, kết hợp với nụ cười trên khóe miệng không hiểu sao lại có chút đáng sợ.

Là ngọn núi giàu tài nguyên trong lời nói của đạo diễn, vậy nhất định là ngọn núi giàu tài nguyên. Nấm bào ngư là loại nấm thường thấy nhất vào buổi sáng, mọc trên cây xếp lớp chồng lên nhau, bẻ một cái là được một mảng lớn. Nấm nữ hoàng mọc đẹp nhất phần đầu là hình cầu màu trắng xám thường thấy, mũ nấm được bao quanh bởi một lớp lưới trắng, giống như mạng che mặt màu trắng của cô dâu rất đẹp, được mệnh danh là nữ hoàng của các loại nấm vị ngon, đậm đà, ăn rất giòn.

Đáng tiếc là số lượng ít, hai người lượn lờ trên núi nửa ngày, cũng chỉ hái được nửa giỏ nhỏ, luộc lên cũng không được bao nhiêu không đủ no. Hai người thương lượng một chút, tiếp tục đi sâu vào trong núi càng đi càng rậm rạp, tổ đạo diễn mang theo thiết bị nên không tiện đi, chỉ có thể cử máy bay không người lái đi theo. Sở Hoài Khâm và Tô Hoài Thần thì không ngại, muốn tìm đồ ăn vẫn là trong rừng rậm dễ tìm hơn.

“Ở đây có dốc đứng, buổi sáng mặt đất ẩm ướt, dễ trơn trượt, anh phải cẩn thận.” Sở Hoài Khâm lau mồ hôi trên mặt nói với Tô Hoài Thần đang đi phía trước.

“Yên tâm đi, giày của anh chống trơn trượt, còn cậu, Hoài Khâm không sao chứ anh đi phía trước anh mà vẫn nghe thấy tiếng thở dốc của cậu.”

“Không sao, tôi…”

Giọng nói biến mất, Sở Hoài Khâm đang nói chuyện với Tô Hoài Thần bỗng nhiên biến mất trước mặt khán giả trong phòng phát sóng.

Mọi người: “…”

“Cơ thể cậu cũng kỳ lạ thật dường như đặc biệt không chịu được nắng, anh thấy ban đêm cậu rất sung sức.” Tô Hoài Thần tiếp tục nói nhưng cứ đi mãi không nghe thấy cậu trả lời, lại tiếp tục nói: “Cậu đừng giận, anh đang quan tâm cậu đấy có phải thể trạng cậu yếu không, à, chuyện này không thể nói ở đây như vậy đi, tối nay anh đến lều của cậu nói chuyện với cậu chuyện này…”

[A a a, Tô ảnh đế, Sở Hoài Khâm biến mất rồi, biến mất rồi.]

[Trời ơi, lần đầu tiên thấy Tô ảnh đế nói nhiều như vậy, người ơi là người, đồng đội của anh biến mất rồi, anh đang nói chuyện với ma à!]

[Trời ạ, Sở Hoài Khâm ngốc sao? Trượt xuống cũng không kêu có ai như cậu ấy không?]

[A a a, tổ đạo diễn, cứu người a!]

Sự việc xảy ra quá đột ngột, mọi người ban đầu ngơ ngác một chút mới phản ứng lại phòng phát sóng tràn ngập tiếng la hét. Tô Hoài Thần vẫn đang tự nói một mình và vì con đường mà hai người họ đi có quá nhiều cây cối rậm rạp, tổ đạo diễn không đi theo vào trong chỉ để máy bay không người lái đi theo tại hiện trường chỉ có một mình Tô Hoài Thần. Đáng ghét là đồng đội của Sở Hoài Khâm vậy mà vẫn cứ vừa đi vừa nói chuyện, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp lo sốt vó rồi.

“Đúng rồi, hôm qua Phong Thiện nói thay đổi lộ trình có phải cậu nghĩ đến việc sáng nay có thể tìm thấy đồ ăn nên mới nói để hôm nay nói sau? Đúng rồi, hai ngày trước chúng ta đều đi theo lộ trình của tổ đạo diễn căn bản không thấy đồ ăn gì cả, bây giờ chúng ta dừng lại đi vào rừng rậm, liền hái được nhiều nấm như vậy cậu nói xem có phải tổ đạo diễn cố ý không…”

“Hoài Khâm, Hoài Khâm, sao cậu không trả lời anh?” Tô Hoài Thần gãi đầu: “Có phải vì anh nói cậu yếu nên cậu giận rồi không?”

Đàn ông chắc chắn không thích bị người khác nói mình yếu, Tô Hoài Thần tự kiểm điểm bản thân.

[Trời ơi, lại thêm một tên ngốc nghếch nữa tôi không chịu nổi nữa rồi.]

[Sở Hoài Khâm của anh bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi, a a, Tô ảnh đế, sao anh lại chậm chạp như vậy? Tôi muốn khóc rồi.]

[A a a, Khâm ca của tôi ơi, ai đến cứu cậu ấy đi!]

[Tô Hoài Thần, tỉnh lại đi, Sở Hoài Khâm biến mất rồi.]

“Sao không trả…” Tô Hoài Thần quay đầu lại, rồi ngây người ra một lúc sau mới hoàn hồn, chớp chớp mắt, hét lên hai tiếng: “Sở Hoài Khâm, Sở Hoài Khâm.”

Rừng cây rậm rạp không có tiếng đáp lại.

[Cuối cùng cũng phát hiện ra Sở Hoài Khâm biến mất rồi, ôi vui quá mau quay lại tìm cậu ấy đi, không còn tiếng động gì nữa rồi chắc không phải ngất xỉu rồi chứ!]

[Tôi lo lắng quá, tôi gọi điện thoại cho tổ chương trình bên đó vậy mà lại đang bận.]

[Trời ạ, xin anh Tô ảnh đế thông minh lên một chút, Sở Hoài Khâm biến mất rồi mau đi tìm người cứu cậu ấy, không, anh mau đi cứu cậu ấy đợi người đến có thể không kịp nữa rồi.]

[Đừng lo lắng, Tô ảnh đế đã phát hiện ra Sở Hoài Khâm biến mất rồi, sẽ lập tức đi cứu cậu ấy thôi.]

Tô Hoài Thần nhìn quanh bốn phía, hơi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, lẩm bẩm: “Có phải là không muốn đợi mình nên tự cậu quay về rồi không?”

Khán giả: […]

Người chậm chạp sẽ bị thiêu chết, chắc chắn là vậy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play