Chương 11
#Sở Hoài Khâm phi dao giết rắn#
Hot sreach này từ nửa đêm hôm qua đến tận sáng hôm sau khi mọi người thức dậy đi làm vẫn còn treo lủng lẳng trên top trending không ít người tò mò click vào xem đều có chung một cảm giác như đang mơ. Dáng người nhanh nhẹn, ánh mắt sắc bén khi phóng phi dao khí chất bá đạo khi vung tay khiến khán giả xem mà hú hét ầm ĩ.
Thêm vào đó, ngoại hình Sở Hoài Khâm vốn dĩ đã rất xuất sắc khiến mọi người cứ ngỡ như nhìn thấy một công tử hiệp nghĩa phiêu dật như trong tiểu thuyết võ hiệp. Trong phút chốc, họ còn thấy hơi tiếc nuối vì cậu không mặc cổ trang.
Nhờ vậy mà độ hot của hai bộ phim truyền hình trước đây của Sở Hoài Khâm cũng tăng lên trở lại, mọi người càng thêm mong chờ bộ phim “Đại Chiến Các Vị Thần” sắp được phát sóng.
Lượng người xem phát sóng chương trình “Livestream sinh tồn nơi hoang dã” cũng nhờ hot sreach này mà đạt đến đỉnh điểm kể từ khi chương trình bắt đầu những khán giả mới hào hứng tràn vào phòng livestream, hồi hộp chờ mong được chiêm ngưỡng dáng vẻ lạnh lùng, cô độc nhưng đầy bá khí của người đàn ông tối qua nhưng thứ họ nhìn thấy là gì?
Một con cá mặn? Sở Hoài Khâm nóng đến toát mồ hôi dựa lưng vào thân cây. Lâm Chi Nam mặc bộ đồ hai lớp bưng nước đến cho cậu uống tạo nên sự tương phản rõ ràng với Sở Hoài Khâm đang mặc áo cộc tay mồ hôi nhễ nhại.
"Chân em sao rồi? Đi được không?" Sở Hoài Khâm nhận lấy nước từ cô bé, ngồi dậy xếp bằng. Hôm nay Tiểu hòa thượng dậy sớm vô tình thấy tiểu Nam đang lén lút chuẩn bị chọc vỡ bọng nước trên chân mới biết chân cô bé bị thương khá nặng. Lúc đó đã bị Tiểu hòa thượng ngăn lại bởi vì chọc vỡ vết phồng rộp dễ bị nhiễm trùng hơn nữa sẽ rất đau.
Lâm Chi Nam ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, chiều nay khi xuất phát em sẽ dùng gạc quấn lại như vậy đi sẽ không đau nữa."
Nói xong, Lâm Chi Nam quay lại cùng những người khác thu dọn lều trại. Sở Hoài Khâm cau mày mồ hôi nhễ nhại ngẩn người ra không biết đang nghĩ gì. Phòng phát sóng của nhóm A1 đang định than thở giấc mộng đẹp tan vỡ thì ống kính đã chuyển hướng, có lẽ đạo diễn cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng uể oải này của Sở Hoài Khâm nên đã chuyển sang những người khác.
Tháng ba trời sáng sớm, bây giờ mới hơn sáu giờ. Bên nhóm A2 vẫn còn một số người đang ngủ, một số người đã thức dậy toàn là người bình thường và một vài vận động viên.
[Giới giải trí có mười người tham gia, hiện tại đã loại ba người. Tôi cược người tiếp theo bị loại là Dương Linh, sau đó là Lâm Chi Nam, Thiệu Đài, Tô Hoài Thần. Lam Thiên Hoa, Lương Triết Hãn hai người này là diễn viên võ thuật chắc sẽ trụ được lâu hơn. Hiện tại người khó đoán nhất là Sở Hoài Khâm.]
[Tôi không đồng ý nhìn cái dáng vẻ yếu đuối vừa rồi của cậu ta kìa, tôi đoán người tiếp theo là Lâm Chi Nam, Sở Hoài Khâm còn những người khác thì tùy. Chị Dương Linh của tôi tính cách thẳng thắn, ý chí kiên cường, chắc chắn sẽ là người cuối cùng.]
[Đúng rồi, mọi người hãy cõng cô ấy đến phút cuối cùng nhé!]
Phòng phát sóng lại ồn ào, tổ đạo diễn lại chuyển ống kính không muốn tạo ra chủ đề nóng, đúng là một dòng suối trong trẻo của giới giải trí một làn gió mới trong các chương trình tạp kỹ của giới giải trí.
Bên nhóm A3, lều trại đã được dọn dẹp xong xuôi những người đi tìm đồ ăn cũng lần lượt quay về. Tiếc là hôm nay mọi người không bắt được cá nhỏ chỉ có vài con tôm nhỏ và cá con bằng ngón tay út.
"Sở Hoài Khâm đâu?" Tô Hoài Thần thắc mắc.
Lúc này mọi người mới phát hiện Sở Hoài Khâm không thấy đâu cả cái giỏ cũng biến mất nhìn lại thì Tiểu Hòa Thượng cũng không có ở trong lều. Lúc này, Sở Hoài Khâm và Tiểu hòa thượng đang ngồi xổm nhổ cỏ thuốc. Sở Hoài Khâm ra ngoài tìm đồ ăn và tìm thảo dược để chữa chân cho tiểu Nam không ngờ lại tìm thấy một trong những loại thảo dược mà chương trình yêu cầu, ngải cứu dại, loại này vừa có thể làm thuốc vừa có thể ăn được.
Sở Hoài Khâm vừa nhổ vừa nghĩ, chương trình yêu cầu bọn họ tìm mười sáu loại thảo dược trong số đó chọn ra năm loại còn có cả hình ảnh, không lẽ là muốn bọn họ tìm đồ ăn một cách gián tiếp? Nếu không việc tìm năm loại thảo dược yêu cầu này thật kỳ lạ đối với chương trình mà nói cũng không có nhiều thử thách lắm. Sau khi nhổ được nửa giỏ ngải cứu dại, Sở Hoài Khâm lại tìm kiếm xung quanh ngoài rau diếp cá ra, không tìm thấy gì khác.
Không hiểu sao, Sở Hoài Khâm cảm thấy “Livestream sinh tồn nơi hoang dã” bây giờ mới thực sự bắt đầu, dù sao gọi là dã ngoại cầu sinh chủ yếu vẫn là sinh tồn chứ không phải là chạy đua, nếu không thì quãng đường chỉ mất nửa tháng là đi hết tổ đạo diễn lại cho thời gian một tháng hoặc là mục đích ban đầu của chương trình là để cho họ biết cách sinh tồn trong rừng rậm, để chuẩn bị cho cuộc thi châu Á và quốc tế sau này.
Đúng lúc mọi người chuẩn bị đi tìm Sở Hoài Khâm thì cậu và Tiểu hòa thượng mang theo giỏ đã quay về mà ở khu cắm trại bên cạnh, Hạ Thương đang nhìn Sở Hoài Khâm với ánh mắt oán hận khiến người ta nhìn mà sởn gai ốc.
Sau khi Sở Hoài Khâm trở về, mọi người mới biết cậu đi tìm thảo dược. Thảo dược vừa có thể đắp vừa có thể ăn được rất được mọi người hoan nghênh, đặc biệt là trong tình huống mọi người không tìm thấy thức ăn.
[Tìm thảo dược dễ vậy sao?]
[Đáng lẽ tôi nên xem kênh riêng của Sở Hoài Khâm mới đúng, đã không được thấy cậu ấy tìm thảo dược như thế nào rồi.]
Phòng phát sóng tiếc nuối. Sở Hoài Khâm trở về mọi người trong nhóm A3 bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, mấy con tôm và cá nhỏ được cho trực tiếp vào nồi nước dùng mì, ngải cứu dại và rau diếp cá được luộc qua rồi trộn gỏi. Mọi người đều thích ăn ngải cứu dại còn rau diếp cá thì Tô Hoài Thần, Lâm Chi Nam và ba vận động viên hoàn toàn không ăn được cảm giác như nuốt nước mũi khi cắn vào khiến họ suýt nôn ra còn Sở Hoài Khâm, Tiểu Hòa Thượng và Phong Thiện Binh Tường lại ăn ngon lành.
Trong phòng phát sóng cũng có không ít người kêu gào không chịu nổi mùi rau diếp cá, thà nhịn đói còn hơn. Rau diếp cá còn được giữ lại một phần giã nát lấy nước cốt bôi lên vết phồng rộp, ngoài tiểu Nam ra những người khác cũng ít nhiều bôi một chút.
Chân của Lâm Chi Nam được quấn một lớp gạc, đi lại hơi khó khăn nhưng cũng không đến nỗi đau khi di chuyển. Mọi người chậm chạp chuẩn bị mãi đến gần chín giờ sáng mới xong, rõ ràng là sáu giờ đã thức dậy sao có thể lề mề đến bây giờ.
[Sao bọn họ không hề vội vàng vậy? Nếu tôi không tính nhầm ngày thì hôm nay là ngày thứ ba rồi đúng không? Buổi trưa tổ đạo diễn sẽ phái sát thủ truy đuổi họ, sao không nhanh chóng lên đường? Trước đó Dương Linh đi nhanh như vậy, chẳng phải là vì muốn đi được nhiều hơn sao?]
[Không nhanh được đâu đi như thế này mọi người đều hơi đuối rồi, nếu còn nhanh hơn nữa, tôi đoán sẽ có người mất mạng đặc biệt là Sở Hoài Khâm, mỗi lần nhìn cậu ấy, tôi đều cứ cảm giác cậu ấy sẽ ngất xỉu ngay giây tiếp theo.]
[Tôi nói nhóm của Dương Linh cũng may mắn thật, bọn họ vì muốn đi nhanh nên không chuẩn bị bình nước nhưng lộ trình lại toàn bộ là dọc theo khe suối nhỏ ở thung lũng, căn bản không thiếu nước.]
[May mắn cũng là một loại thực lực ủng hộ chị Dương của tôi hết mình, chỉ là tổ đạo diễn quá đáng ghét cho nhóm A2 quá ít thời lượng lên hình.]
[Chắc chắn rồi, bên đó ngoài cãi nhau ra thì chẳng làm gì ai mà muốn xem chứ. Tôi còn nghi ngờ Dương Linh cố tình làm vậy muốn tạo chủ đề câu view đấy, ai ngờ tổ đạo diễn năm nay lại không thích kiểu này.]
[Chúng ta cá cược đi xem ai bị loại trước.]
[Thôi đi, lúc trước còn nói sau ba người kia sẽ có ai rút lui, bây giờ thì một người cũng không có.]
[Đó là đương nhiên, nhóm A2 vì Dương Linh làm loạn tốc độ của họ đã chậm lại rồi.]
[Gì mà chị Dương của tôi làm loạn, tốc độ của nhóm A3 cũng có thấy nhanh hơn đâu.]
Phòng phát sóng lại ồn ào fan only của “Livestream sinh tồn nơi hoang dã” thấy phiền phức không chịu nổi liên tục spam bình luận yêu cầu năm sau đừng mời minh tinh tham gia nữa, ngày nào cũng thấy mấy fan này cãi nhau.
[Mời minh tinh cũng được chỉ cần mời kiểu như Sở Hoài Khâm là được rồi fan quá nhát gan, lúc không cãi nhau thì hiện lên mấy bình luận kiểu “anh ơi cố lên” “anh ơi đẹp trai quá” hễ cãi nhau là lặn hết.]
Bình luận này sau đó đã nhận được hơn mười nghìn lượt thích. Lúc này, tại khu chỉ huy của tổ đạo diễn, hai đội "sát thủ" do chương trình cử đi cũng bắt đầu xuất phát. Kênh livestream của nhóm A1 được chia nhỏ màn hình để chiếu cho khán giả xem như vậy mọi người cũng có thể theo dõi tình hình của "sát thủ" theo thời gian thực.
Hai đội sát thủ mặc đồ ngụy trang, tay cầm súng đen nhìn bề ngoài oang oang nhưng bên trong thực chất là súng bắn đạn màu, vẻ mặt lạnh lùng đứng nghe đạo diễn dặn dò.
"Các anh đều là lính xuất ngũ thực lực tôi rất tin tưởng, cho nên, đừng làm tôi thất vọng. Trước giữa tháng tư, tôi muốn tổng số người tham gia giảm đi một phần sáu, trước khi “Livestream sinh tồn nơi hoang dã” kết thúc, phải giảm đi hai phần sáu tổng số người tham gia, hiểu chưa?"
"Rõ!"
"Xuất phát!"
Giọng nói hùng hồn vang lên, hai đội sát thủ nhanh chóng tản ra hướng về hai phương khác nhau mà đi, khí thế hung hãn trông rất đáng sợ khán giả trong phòng livestream nuốt nước miếng ừng ực.
[A a a, bọn họ đến rồi, bọn họ mang theo súng đến rồi, phải làm sao bây giờ, muốn báo cho Sở Hoài Khâm bọn họ quá!]
[Ôi ôi ôi ôi, chơi kích thích ghê.]
Mọi người hú hét ầm ĩ. Đội của Sở Hoài Khâm lại tiếp tục leo núi xuống đèo trên đường cũng tìm kiếm thảo dược mà chương trình yêu cầu nhưng ngoài hai loại mà Sở Hoài Khâm hái được lúc đầu, thì sau đó không còn thấy loại nào khác nữa. Đến giữa trưa, mọi người ăn những thứ đã chuẩn bị từ sáng, nghỉ ngơi khoảng một tiếng lại tiếp tục chậm rãi lên đường.
Buổi tối tìm được một bãi đất bằng để dựng trại, mọi người như thường lệ đi tìm đồ ăn nhưng lần này không may mắn như trước chẳng tìm được gì cả, cuối cùng đành phải ăn hết số đồ dự trữ còn lại, nhìn cái giỏ trống không mà ngớ người ra.
"Ngủ trước đi! Ngày mai lại tìm." Sở Hoài Khâm nói. Bây giờ trời quá tối, xung quanh cũng đã tìm một lượt mà không có thức ăn chỉ có thể đi xa hơn mới tìm được.
"Chúng ta cũng không còn nhiều nước nữa." Tiểu hòa thượng liếc nhìn môi lâm Chi Nam vì tiết kiệm nước, hôm nay cô bé gần như không uống gì cả.
"Ngày mai chúng ta xem tình hình, nếu thực sự không được thì đổi lộ trình." Tô Hoài Thần đề nghị.
Lâm Vĩnh Phúc không cho rằng đây là một đề xuất hay: "Nhưng mà chỗ này không phải là giao điểm của ba tuyến đường nếu muốn đổi lộ trình, chúng ta phải băng qua khu vực chưa xác định."
"Nhưng tôi cảm thấy thảm thực vật ở đây ngày càng thưa thớt, nếu không đổi lộ trình, chúng ta rất có thể sẽ vì đói mà buộc phải bỏ cuộc." Phong Thiện tán thành đề xuất này.
Nhất thời mọi người bất đồng ý kiến theo bản năng mọi người nhìn về phía Sở Hoài Khâm.
"Ngủ trước đi, ngày mai rồi tính." Sở Hoài Khâm ngáp một cái nhìn quanh mọi người.
"Được, ngày mai tính."
Tô Hoài Thần cũng ngáp một cái chui vào lều. Đêm nay, mặc dù mọi người đều có tâm sự nhưng vì quá mệt mỏi nên ngủ say như chết.
"Gào!"
Giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng gầm của dã thú làm tất cả mọi người giật mình tỉnh giấc. Người tỉnh nhanh nhất là Sở Hoài Khâm và Hạ Thương, cả hai đồng thời chui ra khỏi lều tay đều cầm dao găm. Sở Hoài Khâm nhìn về phía phát ra tiếng gầm, còn Hạ Thương thì chạy về phía Sở Hoài Khâm. Lúc này những người khác trong lều cũng bị đánh thức, chui ra khỏi lều đang định hỏi chuyện gì xảy ra thì Sở Hoài Khâm quát lớn: "Đừng động đậy!"
"Sao..."
Tô Hoài Thần đang định hỏi thì từ nơi tối tăm bên ngoài khu cắm trại, một đôi mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo chậm rãi hiện ra, thân hình nhanh nhẹn bước những bước đi uyển chuyển, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác vô cùng nguy hiểm - đó là một con báo.