So với việc Khương Kiến Nguyệt đánh mắng hắn một trận, thậm chí dạy dỗ anh như dạy chó, Úc Điệm Thu thà bị như thế còn hơn phải đối mặt với dáng vẻ yên tĩnh lạnh lùng hiện tại của cô.
Cô bây giờ giống như hắn chỉ là một người xa lạ, hoàn toàn không quan trọng. Đến một chút cảm xúc dao động cô cũng không buồn thể hiện — như thể, hắn đã chẳng còn tư cách đó nữa.
Nỗi hoảng sợ trước giờ chưa từng có ập đến như sóng dữ, vỗ mạnh hắn ngã sóng soài trên bờ. Úc Điệm Thu cảm giác mình như sắp ngạt thở. Đến một chút tôn nghiêm cuối cùng cũng chẳng còn giữ nổi, nước mắt hắn lăn dài như chuỗi ngọc đứt đoạn.
“Nguyệt Nguyệt, anh thật sự sai rồi… Anh không nên đối xử với em như vậy vào hôm qua. Không nên lừa em đến đây, lại càng không nên ép em phản bội Giang Ngộ Nhiên…”
“Em nói gì đi được không? Nguyệt Nguyệt, em nói gì đi mà! Em đánh anh, mắng anh cũng được… nhưng đừng im lặng như vậy. Đừng…”
Úc Điệm Thu quỳ trên nền nhà, dù nhiệt độ trong phòng rất dễ chịu, nhưng sự lạnh lẽo từ sàn gạch và sự im lặng của Khương Kiến Nguyệt vẫn khiến toàn thân hắn run rẩy. Hắn ngẩng mặt lên, gương mặt từng đẹp đến không ai cưỡng lại, giờ phút này trông vô cùng thê thảm vì nước mắt giàn giụa.
“Anh sai rồi à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play