Lúc nãy, Khương Kiến Nguyệt đã từng nói với Thẩm Lục Di.
Nếu tâm trạng Ôn Nghiên Hàm ổn một chút, thì hắn sẽ đợi cô xuống xe rồi mới phát điên. Còn nếu tệ hơn, hắn sẽ đâm thẳng vào xe họ, ép họ phải dừng lại, sau đó mới phát điên.
Nhưng cái gọi là “ổn” hay “tệ”, là nói với cô và Thẩm Lục Di, còn với Ôn Nghiên Hàm thì lại ngược lại.
Khương Kiến Nguyệt hiểu hắn. Nếu hắn trực tiếp phát điên và đâm tới, vậy nghĩa là hắn vẫn còn tương đối bình thường. Ngược lại, nếu hắn nhịn được cho đến khi cô xuống xe... thì mới thực sự là chuyện tồi tệ.
Một quả bom luôn nổ tung ngay tại chỗ mà lần này lại trì hoãn phát nổ — đó chắc chắn không phải là điều tốt. Rất có thể bên trong đang tích tụ nhiều thuốc nổ hơn, đã định nổ thì sẽ nổ cho sạch sành sanh.
“Người ta chỉ muốn đợi thêm một chút thôi mà. Nếu đâm vào thật thì lỡ em bị thương thì sao? Anh sẽ đau lòng lắm đấy.”
Bị tát cho hai cái, một trái một phải, Ôn Nghiên Hàm chẳng hề nổi giận. Hắn vừa nói vừa nắm lấy tay Khương Kiến Nguyệt, cúi đầu, giống như một con chó sói thuần phục, tựa má lên lòng bàn tay cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT