[Cố Bắc còn có bạn bè?]
Sau khi Lâu Cố Bắc rời đi, Khương Kiến Nguyệt tiện tay dọn dẹp lại phòng thí nghiệm một chút. Đến lúc cầm điện thoại lên, cô liền thấy một tin nhắn do Trần Ứng Quốc gửi tới.
Ban đầu cô còn hơi ngơ ngác, không hiểu sao Trần Ứng Quốc lại đột nhiên nhắc đến chuyện này. Sau đó, cô nhìn lên đoạn tin nhắn mà mình vừa gửi cho ông…
[Thưa giáo sư Trần, để có thể nhanh chóng hòa hợp với sư huynh Lâu, em đã tìm bạn của anh ấy để hỏi chút chuyện liên quan đến anh ấy. Nhưng vì sợ anh ấy biết sẽ thấy bị mạo phạm, nên em nói là thầy đã kể cho em nghe. Vậy nếu sau này anh ấy có hỏi, có thể phiền thầy giúp em che giấu một chút được không ạ?]
[Thật sự xin lỗi giáo sư, chuyện này là em sai, bây giờ em đã biết lỗi rồi. Em thật sự rất mong thầy có thể giúp em lần này.]
Khương Kiến Nguyệt: “……”
Giáo sư Trần đúng là biết nắm trọng điểm thật. Khương Kiến Nguyệt dở khóc dở cười.
Nhưng mà, nói đùa thì nói đùa, rất nhanh sau đó Trần Ứng Quốc đã gửi thêm mấy tin nhắn khiến cô có thể yên tâm phần nào.
[Tiểu Khương, em có lòng như vậy là tốt. Nếu Cố Bắc có hỏi, thầy sẽ giúp em giải thích.]
[Hôm nay em ở cùng nó, cảm thấy thế nào?]
Cảm thấy thế nào ư?
Khương Kiến Nguyệt không tránh khỏi nhớ lại cảnh suýt chút nữa để lộ sơ hở lúc ăn cơm trong phòng nghỉ, cô mím môi, trả lời:
[Cũng khá tốt, sư huynh Lâu rất kiên nhẫn, cũng rất có trách nhiệm.]
[?]
Một dấu chấm hỏi, ít lời nhưng ý nhiều. Không hiểu sao Trần Ứng Quốc nhìn mấy lời này của Khương Kiến Nguyệt lại cảm thấy có chút thái quá.
Khương Kiến Nguyệt dĩ nhiên không biết mấy lời vừa rồi của mình lại khiến Trần Ứng Quốc rơi vào vòng luẩn quẩn của sự nghi ngờ chính mình. Sau khi xác nhận các thiết bị trong phòng thí nghiệm không có vấn đề gì, cô mới chuẩn bị vào nhà vệ sinh trong phòng nghỉ để rửa tay.
Chỉ là, còn chưa bước vào, Khương Kiến Nguyệt đã phát hiện một vật gì đó trên ghế sofa.
Một hộp tai nghe Bluetooth màu trắng.
Cô cứ tưởng là của mình, nhưng khi nhìn kỹ lại thì mới phát hiện hình như là của người khác.
Lập tức cô đoán chắc đây là do Lâu Cố Bắc không cẩn thận cầm nhầm hộp tai nghe của hai người. Trong đầu nghĩ lát nữa sẽ nhắn tin báo cho hắn biết, nên cô tạm thời đặt hộp tai nghe lên bàn trước.
Tiếng nước “ào ào” từ vòi chảy xuống, rửa sạch đôi tay thon gọn, Khương Kiến Nguyệt rút giấy lau tay, rồi chăm chú nhìn gương, quan sát gương mặt mình đang phản chiếu.
Dù trong phòng có điều hòa, nhưng vì buổi chiều phải mặc đồ thí nghiệm suốt thời gian dài, phần kem nền trên cổ Khương Kiến Nguyệt đã bắt đầu loang lổ. Làn da lúc này cũng không đều màu, chỗ đậm chỗ nhạt, còn lờ mờ hiện ra vài vết bầm tím nhàn nhạt.
Khó trách khi rời đi, Lâu Cố Bắc lại liếc nhìn cổ cô mấy lần với ánh mắt kỳ lạ, chắc là chưa từng thấy ai có cái cổ đa sắc như vậy.
Để tránh sau này về ký túc xá bị người khác phát hiện, Khương Kiến Nguyệt quyết định nhân tiện ở đây chỉnh lại lớp nền trên cổ một chút.
Cô lấy trong túi ra kem nền và chai nước tẩy trang mini, chỉ có thể chống tay vào bồn rửa tay, đứng trước gương, tạm thời dùng khăn giấy thấm nước tẩy trang lau sạch lớp kem nền lấm lem còn sót lại trên cổ.
Lớp phấn dày bị cô từng chút một lau sạch, để lộ ra đường cong trắng nõn như ngọc nơi cổ, vốn dĩ đẹp đẽ trơn mượt, giờ đây lại chằng chịt những dấu vết bầm tím nhìn đến rợn người.
Tựa như trên chiếc bình sứ hoàn mỹ bị người ta cố ý khắc lên từng vết rạn, rõ ràng trông tàn nhẫn, đau đớn, nhưng lại mang theo một loại mỹ cảm lạ lùng, u ám và mơ hồ như sự dày vò của dục vọng.
Khương Kiến Nguyệt khẽ dùng đầu ngón tay ấn xuống, không nhịn được khẽ hít một hơi lạnh: “Tê ——”
Bên trong hiển nhiên vẫn còn tụ máu. Cô không dám chạm vào vết thương nữa, vội vàng cầm lấy chai kem nền, chuẩn bị bóp ra vài lần để che lại.
“Tôi không cẩn thận lấy nhầm một cái hộp tai nghe, ngươi——”
“Đùng ——”
Một giọng nói đột ngột vang lên trong căn phòng vốn ngoài cô ra không còn ai khác, khiến Khương Kiến Nguyệt, lúc ấy đang chuyên chú che giấu vết tích trên cổ, bị dọa cho toàn thân giật nảy. Tay run lên, chai kem nền trong lòng bàn tay tuột xuống, rơi "choang" một tiếng xuống sàn.
Chất lỏng màu trắng ngà đặc sệt bắn tung tóe, thủy tinh vỡ tan tành, vương vãi đầy đất, hỗn độn một mảnh.
Thời gian như thể bị nhấn nút tạm dừng. Trong ngoài nhà vệ sinh, Khương Kiến Nguyệt và Lâu Cố Bắc, mỗi người ở một đầu, đều chết trân tại chỗ, ánh mắt giao nhau giữa những khoảng trống kinh hoảng và bối rối, rõ ràng có thể thấy trên mặt đối phương là vẻ sửng sốt, ngạc nhiên, và không biết nên nói gì.
“Em nhìn xem là em... sao?” – Lâu Cố Bắc ngây ngốc nói ra nửa câu sau còn sót lại.
“……”
Khương Kiến Nguyệt nhìn hắn, rồi lại cúi đầu nhìn "thi thể" thảm hại trên mặt đất, chính là cái chai kem nền nát tan cùng chất lỏng trắng ngà đổ đầy sàn, thần sắc như thể linh hồn vừa bị va đập mạnh mẽ. Cô khẽ nhếch môi, nhưng một câu cũng không thể nói nên lời.
Người đầu tiên lấy lại bình tĩnh sau tình huống bất ngờ này lại là Lâu Cố Bắc. Nói đúng hơn, là vì một chuyện khác quan trọng hơn vừa đập thẳng vào mắt khiến hắn cũng bị dọa cho quên cả chuyện chai kem nền, tập trung hoàn toàn vào cái cổ của Khương Kiến Nguyệt.
“Cổ em bị gì vậy? Bị ai siết à?”
Lâu Cố Bắc nhíu mày chặt lại, giọng lạnh hẳn đi, chân bước vào phòng vệ sinh, từng bước tiến gần cô.
Khương Kiến Nguyệt lúc này mới phát giác trên cổ mình mấy dấu vết kia vẫn còn lộ ra chưa kịp che lại. Theo bản năng, cô giơ tay che lấy cổ mình, động tác luống cuống như thể muốn trốn khỏi ánh mắt của hắn.
Nhưng lại giống như đang bịt tai trộm chuông, càng giấu càng lộ.
“Buông tay.” Giọng hắn thấp và lạnh, không giận mà uy.
Thiếu niên nói chuyện với giọng điệu mang theo sự cứng rắn mà chính hắn còn không nhận ra.
Lâu Cố Bắc nghiêng người, tránh qua vết bẩn trên sàn, bước tới sát bên Khương Kiến Nguyệt. Thân hình cao gần 1m9 của hắn gần như chiếm trọn cả không gian trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp. Ngay cả ánh đèn dây tóc trên đầu cũng bị hắn che khuất đến tối sầm.
Khương Kiến Nguyệt bị hắn ép sát, chỉ có thể co lại ở khoảng trống nhỏ trước bồn rửa tay, còn cố tránh dẫm lên chỗ kem nền bị đổ. Nhìn cô lúc này, thật sự có chút đáng thương hề hề.
“Cái kia… Lâu sư huynh, hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện…”
Thiếu niên dựa vào gần quá, khiến Khương Kiến Nguyệt cảm thấy có chút nghẹt thở, hô hấp khó khăn. Cô buông tay khỏi cổ, thử lùi lại phía sau, nhưng chỉ kịp bước một bước đã bị kẹt bởi thành bồn rửa. Thắt lưng đụng phải cạnh bàn lạnh buốt, hai tay cô cũng không biết nên đặt đâu, chỉ có thể gắng gượng chống ra phía sau.
Hoàn toàn không ý thức được khoảng cách giữa hai người lúc này gần như thế nào, Lâu Cố Bắc cúi người, cẩn thận quan sát cổ cô, trong lòng bất giác dâng lên một ngọn lửa.
"Ai làm?" Thiếu niên cất giọng khàn khàn.
Khương Kiến Nguyệt quay đi, giọng nói mang theo sự xa cách, “Lâu sư huynh, đây là chuyện của em.”
“......”
Lâu Cố Bắc không phải là kẻ ngốc, hắn nghe ra rằng trong lời nói của cô có ý không muốn người khác can thiệp vào chuyện của mình.
Thực tế, hắn cũng không phải là kiểu người tò mò về những chuyện không liên quan đến mình, có thể nói, hắn đã mất hứng thú với hầu hết mọi thứ trên thế giới này.
Cố tình lúc này hắn lại nghĩ đến.
Cũng không phải là không có liên quan, đúng không?
Cô là trợ thủ thực nghiệm của hắn, hắn đã chính miệng chọn lựa cô làm trợ thủ. Không phải sao?
Hầu kết nhô lên lăn lộn lên xuống, nhìn cái cổ yếu ớt kia, ma xui quỷ khiến, Lâu Cố Bắc vươn tay phải, sâu kín mà bao phủ đi lên.
“Sư huynh, anh đang làm gì vậy?!”
Khương Kiến Nguyệt nhìn tay phải của hắn dần dần tiến lại gần, ánh mắt có chút hoảng sợ. Cô dùng tay đẩy hắn ra, cố gắng kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Thanh âm sợ hãi của thiếu nữ bên tai, cơ bắp căng lên, truyền đến cảm giác mềm mại và ấm áp. Lâu Cố Bắc ánh mắt u ám ngưng lại, cảm xúc kinh ngạc lóe lên trong khoảnh khắc.
Ánh mắt hắn từ từ di chuyển lên, nhìn thấy khuôn mặt thiếu nữ đỏ ửng vì ngại ngùng và giận dữ, đôi mắt to đó như đang lên án không nói thành lời, yết hầu hắn khô khốc, không kìm được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Bàn tay dài thon của hắn dừng lại chỉ cách làn da thiếu nữ vài cm.
Hắn đang làm cái quái gì thế? Hắn có phải bị điên không?
Lâu Cố Bắc lặng lẽ thu tay lại, ánh mắt hơi lúng túng tránh đi, toàn thân lùi lại mấy bước.