Có lẽ là vì lỡ nói trúng nỗi niềm giấu kín trong lòng, lại uống thêm chút rượu khiến đầu óc lâng lâng, Khương Kiến Nguyệt không kiềm được mà càng nói càng nhiều.
“Anh tưởng tôi muốn thế à? Tôi cũng đâu có cách nào khác! Người khác làm chuyện xấu còn có thể an tâm, tôi thì chỉ cần thấy có người đánh rơi đồ bên đường mà không nhắc, trong lòng sẽ thấy áy náy cả ngày, thậm chí tối còn thao thức nghĩ tại sao lúc đó mình lại vô cảm đến vậy.”
Vị rượu thanh mát cay nồng kích thích đầu lưỡi, Khương Kiến Nguyệt vừa nói ra những lời ấy liền cảm thấy cả người dễ chịu hơn hẳn, cô không nhịn được mà uống cạn nốt chỗ rượu còn lại trong ly.
Uống xong, cô lại bực bội đặt mạnh ly xuống bàn, giọng nói cũng mang theo tức giận: “Nếu không phải vì trong lòng tôi cứ thấy áy náy, tôi đã mặc kệ lâu rồi! Ai mà muốn tự rước phiền phức vào thân…”
——Tuy trong mắt Khương Tấn, thái độ này so với lúc yếu ớt vô lực thì có cải thiện được đôi chút, nhưng cũng chỉ là chút ít thôi.
Dẫu vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy Khương Kiến Nguyệt uống chút rượu xong lại giống như một con sâu rượu đang oán trách thiên hạ, khiến hắn cảm thấy thú vị không thôi.
Thật ra nếu người đang ngồi trước mặt hắn không phải là Khương Kiến Nguyệt, thì cô tìm đến Lâu Cố Bắc với mục đích gì, hắn cũng chẳng bận tâm. Bởi trong mắt hắn, việc cố gắng leo lên tầng lớp cao hơn, vượt qua ranh giới giai cấp vốn là chuyện quá đỗi bình thường, chẳng có gì đáng lên án về mặt đạo đức cả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play