Trời đã hửng nắng.
Không khí trong núi thoáng đãng, mang theo chút hơi ẩm mát lạnh sau mưa.
Ước chừng mặt trời đã gần đứng bóng, sắp đến trưa, Khương Kiến Nguyệt và Giang Thuật Nhiên đành phải ra ngoài tìm chút gì đó để lót dạ.
“Khương Kiến Nguyệt, anh… ừm, tối qua tớ có nói gì không vậy?” Giang Thuật Nhiên do dự cả buổi sáng, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi ra.
Hắn không nhớ rõ chuyện tối qua. Trong ký ức mơ mơ hồ hồ, hắn chỉ nhớ cô đánh thức mình dậy, rồi mình hình như lải nhải một tràng linh tinh.
Gì mà muốn hôn một cái, rồi còn gọi "Mommy"...?
Chỉ cần nghĩ tới chuyện có thể mình đã lỡ miệng kể gì đó liên quan đến mẹ với cô, Giang Thuật Nhiên còn sợ hơn cả việc bản thân không phân rõ mơ hay thật — lỡ mà nói mấy câu khiến người ta muốn gọi cảnh sát thì tiêu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play