Nam nhân đứng tại chỗ đợi một lúc, thiếu nữ kia giống như con ốc sên, mới chậm rãi nhấc bước chân, từng bước tiến lại gần.

Yến Trị Càn chờ đến mất kiên nhẫn, dứt khoát sải bước về phía trước, nghiêng người một cái, cánh tay rắn chắc vòng qua cặp chân thon của thiếu nữ, làn váy đen khẽ lay động, hắn ôm lấy cô, nhấc bổng lên rồi nhét thẳng vào xe.

Ngay sau đó, giữa tiếng kinh hô chậm nửa nhịp của Khương Kiến Nguyệt, hắn cũng nhanh chóng bước lên xe.

Tài xế đóng cửa xe, bên trong xe kín mít, Yến Trị Càn hận không thể để cả người Khương Kiến Nguyệt dán bên cửa sổ xe. Ánh mắt không vui, một loại tâm lý phản nghịch khiến hắn bất chợt mạnh tay, lạnh lùng bóp lấy cánh tay thiếu nữ.

Trong ngực là nhuyễn ngọc ôn hương, hương thuốc thoang thoảng cùng mùi hoa trà thanh nhã trên người cô, hòa lẫn với mùi rượu nồng đậm trên người hắn, quấn quýt lẫn nhau.

Yến Trị Càn cúi đầu nhìn gương mặt còn chưa kịp phản ứng của cô, có phần ngơ ngác mơ hồ. Nhất là đôi mắt hạnh xinh đẹp kia, chỉ phản chiếu mỗi bóng hình hắn, khiến máu trong người hắn như sôi trào. Chỗ thân thể cũng lập tức có phản ứng.

Dưới thân có cái gì cứng rắn đụng chạm mình, mang theo độ ấm cực nóng. Những cái khó coi đó quá khứ từng trải qua, làm Khương Kiến Nguyệt lập tức phản ứng, cô biết cái gì đang xảy ra.

Một cảm giác nhục nhã mãnh liệt lập tức dâng trào. Trong đầu cô, từng hành vi thô bạo đến quá đáng của người đàn ông kia hiện lên rõ ràng, hòa lẫn với bao nỗi nhục nhã đã từng xảy ra trên xe ở kiếp trước. Cả người Khương Kiến Nguyệt tràn ngập bi phẫn, xấu hổ và bức bối, khiến lý trí của cô hoàn toàn đứt đoạn.

“Bốp ——”

Một âm thanh giòn vang của cái tát vang lên, trong xe lập tức rơi vào im lặng tuyệt đối.

Đôi mắt hạnh của thiếu nữ giờ đây đã không còn vẻ dịu dàng hay trầm lặng như trước, mà ướt đẫm nước mắt, chất chứa bi thương cùng oán hận, nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện.

Người tài xế ngồi trước ghế lái, qua kính chiếu hậu trông thấy rõ hành động của thiếu nữ, không thể tin nổi mà trợn to mắt, há miệng nhưng không phát ra tiếng.

Hắn lập tức lấy tay bịt kín miệng mình, bị dọa đến mức không dám thở mạnh, chỉ biết bất an chờ đợi người đàn ông nổi giận.

Yến Trị Càn chạm vào má trái vừa bị tát, ánh mắt thoáng chững lại.

Từ trước đến nay chưa từng có ai dám đối xử với hắn như vậy. Chính vì thế, sau khi bị thiếu nữ quăng cho một cái tát, hắn lại sinh ra cảm giác mạnh mẽ như đang nằm mơ, cứ như hành động vừa rồi chỉ là ảo giác thoáng qua trong mắt hắn.

Nhưng rất nhanh, vì cú tát quá mạnh, mạch máu dưới da mặt bị vỡ ra, cơn đau rát bỗng nhiên ập tới.

Hắn kéo giật khóe miệng, động tác làm kéo căng cả cơ mặt, cơn đau rát càng rõ ràng, kéo hắn từ cơn ảo giác trở về thực tại, khiến hắn hoàn toàn nhận thức được chuyện vừa xảy ra.

Và thế là, cảm giác bị sỉ nhục dữ dội cùng cơn phẫn nộ cuồn cuộn trào dâng, Yến Trị Càn như một con sư tử bị chọc giận, bàn tay to lập tức vung lên, hung hăng siết chặt lấy chiếc cổ trắng ngần của thiếu nữ.

Cảm xúc bạo ngược bùng phát điên cuồng, những tia máu giận dữ như mạng nhện lan tràn trong tròng mắt hắn. Hàng lông mày rũ xuống đầy uy hiếp, khóe mắt như muốn rách toạc.

“Khương Kiến Nguyệt, cô là cái thứ gì? Ai cho cô lá gan dám ra tay với tôi?”

Lực trong tay hắn mỗi lúc một mạnh hơn, nhưng giữa cơn thịnh nộ ấy, hắn vẫn còn đủ lý trí để cảm nhận mạch đập yếu ớt đang dội lên từng nhịp dưới làn da mỏng manh nơi cổ tay mình.

Thiếu nữ như một con thiên nga đang ngẩng cổ chịu đòn, bị hắn siết chặt đến ngửa đầu, không hề phản kháng, yên lặng đến đáng sợ.

Chỉ là khóe mắt cô vẫn còn đọng nước, sắc mặt dần chuyển sang đỏ ửng thiếu sức sống, hơi thở mỏng manh gần như không còn.

“Tóc tóc.”

Một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ trượt xuống từ khóe mắt cô, rơi lên cánh tay của nam nhân.

Gần như ngay giây tiếp theo, Yến Trị Càn như bừng tỉnh từ cơn mê, lập tức buông lỏng bàn tay đang gần như đẩy thiếu nữ đến bờ vực cái chết.

“Khụ khụ ——”

Thiếu nữ chống một tay lên thành ghế sofa, cong lưng lại, ho sặc sụa. Mỗi lần lồng ngực cô run lên vì ho, sống lưng gầy gò kia lại phập phồng dữ dội, trông như một nhành lau mỏng manh giữa cơn giông, yếu ớt mà kiên cường.

Trên chiếc cổ trắng nõn ấy, dấu tay đỏ nhạt rõ mồn một, khiến người ta có thể hình dung ra lúc nãy hắn đã dùng bao nhiêu sức lực.

“Con mẹ nó cô điên rồi à? Muốn bị giết thật đấy hả?!” Yến Trị Càn tức đến đỏ mắt, gào lên, “Tôi không buông tay thì cô định bị bóp chết ngay tại chỗ luôn chắc?!”

Hắn quay đầu lại trừng tài xế: “Còn mày nữa! Con mẹ nó mày tính ngồi nhìn cô ta chết luôn à?!”

Yến Trị Càn vung tay túm lấy chiếc ly đặt ở tay vịn trung tâm, ném mạnh về phía trước, bay thẳng đến chỗ ghế tài xế. Ánh mắt hắn lúc này hung hãn đến mức như sắp ăn tươi nuốt sống người.

Sau một hồi trút giận vô cớ lên người tài xế vô tội, Yến Trị Càn lại lần nữa quay đầu nhìn về phía Khương Kiến Nguyệt, ánh mắt dần trở nên phức tạp.

Khuôn mặt quật cường pha lẫn tuyệt vọng kia của thiếu nữ như vẫn còn in hằn trong đầu hắn, mãi không tan biến. Trong lòng bàn tay, dường như vẫn còn lưu lại cảm giác mạch đập trên cổ cô khi dần yếu đi từng chút một.

“Hô... hô...”

Như thể vẫn chưa thể thở đều, Khương Kiến Nguyệt gắng gượng hít sâu vài hơi, sau đó yếu ớt liếc nhìn hắn: “Yến Trị Càn... như vậy đủ rồi chứ?”

“Bây giờ thì đủ rồi chứ? Đủ để đổi lấy một cái tát đó chưa?”

“……”

Đôi mắt long lanh phủ một tầng sương mỏng, nhưng lúc này Yến Trị Càn lại hoàn toàn không còn tâm trí đâu để ngắm vẻ đẹp ấy nữa, chỉ lặng lẽ im lặng.

Khương Kiến Nguyệt chậm rãi ngồi dậy, giọng nói yếu ớt vang lên, hướng về phía tài xế:

“Làm phiền anh dừng xe rồi mở cửa, tôi tự mình về, cảm ơn.”

Tài xế bị gọi tên đột ngột, vẻ mặt hoảng hốt, nhìn thiếu nữ sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh kia, há miệng định nói gì, nhưng lại không biết nên mở lời ra sao.

Ngay khi Khương Kiến Nguyệt cho rằng mình sắp bị giam hãm trong chiếc xe này thêm nữa, thì Yến Trị Càn lại lên tiếng.

“Mở cửa, để cô ấy đi.” Giọng nói của nam nhân trầm thấp, mang theo lửa giận chỉ trực chờ bùng nổ.

Tài xế có phần bất ngờ liếc nhìn Yến Trị Càn một cái, sau đó khẽ đáp: “Vâng.”

Cửa xe mở ra. Khương Kiến Nguyệt cố hết sức đẩy cửa, bước chân lảo đảo chạm xuống mặt đất.

“Lái xe.” Yến Trị Càn nghiến răng nghiến lợi, nhìn theo bóng lưng màu đen đang dần khuất khỏi tầm mắt.

Tài xế thoáng do dự, liếc nhìn cô gái bước đi chập choạng, rồi mới khởi động xe.

Khương Kiến Nguyệt dõi theo chiếc Maybach ngày càng xa, trong lòng như vừa trút xuống một ngọn núi. Dây thần kinh căng chặt và cơn sóng cảm xúc kịch liệt phút chốc hóa thành một đường thẳng tắp trên điện tâm đồ. Cả người như bị rút sạch sức lực, thân thể mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống mặt đất.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy, một đôi tay bất ngờ đỡ lấy cơ thể đang rã rời của cô.

Một thiếu niên vươn tay đỡ lấy vai cô, tay còn lại nhẹ nhàng vòng qua eo, chỉ cần một tay là ôm trọn. Hơi thở dịu dàng như sương mù, cơ thể to lớn bao trùm cả người cô trong một vòng tay ấm áp.

“Khương tiểu thư?” Giọng hắn vang lên, mang theo lo lắng chân thành.

Thiếu niên tóc vàng ôm lấy cô, ánh mắt trong veo như chó con, đầy sự ngạc nhiên và ngoài ý muốn.

“Là anh?” Khương Kiến Nguyệt nhận ra khuôn mặt thân thiện, ba chữ “Giang Thuật Nhiên” khiến cô cảm thấy mâu thuẫn, vội vã giãy giụa thoát khỏi vòng tay của hắn.

Giang Thuật Nhiên thấy cô đã đứng vững, liền ngay lập tức buông tay ra, thể hiện sự lịch sự.

Như thể không hề nhận ra thần sắc khác thường của thiếu nữ cùng vết dấu tay trên cổ, thiếu niên gãi đầu, mái tóc xoăn lộn xộn, có chút ngượng ngùng hỏi:

“Khương tiểu thư, sao em lại ở đây vậy? Yến Trị Càn đâu? Cậu ta không đưa em về nhà sao?”

Dù Khương Kiến Nguyệt lúc này có thể không thích Giang Thuật Nhiên vì chuyện liên quan đến Thẩm Thanh Thanh, nhưng cô vẫn không thể đối xử quá gay gắt với người đã giúp đỡ mình.

“Em… em không muốn làm phiền anh ta, nên tự mình bắt xe về.” Thiếu nữ giải thích, giọng nói có chút ngập ngừng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play