Một thiếu niên bất ngờ từ bể bơi bước ra, động tác của hắn làm mặt nước dao động, từng đợt sóng gợn lăn tăn lan ra.

Hắn chỉ mặc một chiếc quần bơi màu đen dài đến giữa đùi, phần thân trên trần trụi, làn da ngăm rám nắng như màu lúa mạch chín, rõ ràng là loại dáng người được tôi luyện qua năm tháng dưới ánh mặt trời.

Dáng người tam giác điển hình, bờ vai rộng rắn chắc, lồng ngực cường tráng, phần eo hẹp gọn, từng khối cơ bụng xếp hàng chỉnh tề, rõ nét như tạc. Đường nhân ngư đầy mê hoặc kéo dài từ phần bụng xuống phía dưới, hai bên là những đường gân xanh ẩn hiện, trông vừa mạnh mẽ vừa ẩn chứa thứ cảm giác quyến rũ khó gọi thành tên.

Hắn tiện tay vuốt ngược mái tóc vàng ướt sũng ra phía sau, lộ ra vầng trán đầy đặn sạch sẽ. Ngay sau đó, hắn nhận lấy khăn tắm mà người phục vụ đưa tới, tùy ý khoác lên người, dáng vẻ cực kỳ hào phóng và phóng túng.

Thiếu niên này rõ ràng mang trong mình dòng máu lai phương Tây, tóc vàng nhàn nhạt hơi xoăn, hốc mắt sâu, đuôi mắt hơi cụp xuống, đôi mắt cún con màu hổ phách giống như có mật ngọt chảy trong đó. Dưới ánh đèn dịu nhẹ, đôi mắt ấy như đá quý sáng rực rỡ.

Ngũ quan của hắn mang đường nét sắc sảo đến lạ kỳ, sống mũi cao thẳng, gò má gồ lên cứng cáp, cằm thon gọn, môi mỏng, cả gương mặt như thể được Thượng Đế đích thân tỉ mỉ nắn từng đường nét, tinh xảo đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng quá lâu.

Hắn cười rộ lên lại càng rực rỡ, lộ ra hàm răng trắng đều như bắp, trong đó còn có hai chiếc răng nanh hơi nhọn – khiến nụ cười ấy vừa rạng ngời vừa có chút hoang dã.

Đôi mắt cún con ấy vẫn sáng lấp lánh. Và chính nụ cười mang theo ánh nắng rực rỡ kia đã làm dịu đi sự sắc bén có phần gây áp lực từ đường nét gương mặt, khiến hắn như hóa thành một chú chó lông vàng khổng lồ có thể khiến người ta vô thức muốn lại gần, muốn thân thiết.

“Chậc, còn mang theo một cô gái xinh đẹp thế này, bảo sao cậu đến muộn.”

Giang Thuật Nhiên vừa nói vừa bước về phía họ, đi đôi dép lê cực kỳ tùy tiện, ánh mắt khẽ lướt từ Yến Trị Càn chuyển sang người Khương Kiến Nguyệt. Khi chạm phải ánh mắt cô, trong đáy mắt hắn xẹt qua một tia kinh diễm, nhưng chỉ thoáng qua rồi tan đi, nhanh chóng rút về như thể chưa từng tồn tại. Ngay sau đó, hắn bật cười, mở lời trêu đùa Yến Trị Càn, giọng điệu thoải mái không làm ảnh hưởng đến bầu không khí chung.

Yến Trị Càn nhìn bộ dạng Giang Thuật Nhiên ướt nhẹp bước đến mà cứ làm như chẳng có chuyện gì, lông mày lập tức nhíu lại đầy ghét bỏ.

Hắn gần như theo bản năng liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh để xem phản ứng.

Chỉ thấy cô cúi đầu uống nước ấm, mắt dán vào màn hình điện thoại đang hiển thị đầy những ký tự hắn nhìn cũng không hiểu, quả đúng là dáng vẻ ngoài không màng thế sự, trong chuyên tâm học hành, khiến hắn lập tức thở phào, tâm trạng cũng giãn ra đôi phần.

“Đây là bạn tôi, Giang Thuật Nhiên.” Yến Trị Càn nghiêng người giới thiệu với thiếu nữ.

Khương Kiến Nguyệt vốn định tiếp tục giả vờ làm chim cút nhỏ im lặng, nhưng thấy Yến Trị Càn cũng đã lên tiếng giới thiệu, cô cũng không tiện cứ ngồi lặng thinh. Vì thế chỉ thản nhiên nói tên mình, kèm theo một câu “Chào anh.” ngắn gọn, rồi lại không nói thêm gì nữa.

Yến Trị Càn thấy cô giữ dáng vẻ điềm nhiên, không nồng nhiệt cũng chẳng lạnh lùng, vậy mà tâm trạng lại càng tốt hơn, khóe môi cong lên, khẽ vẫy tay về phía Giang Thuật Nhiên.

“Rồi rồi, đi thay đồ đi. Ướt sũng cả người mà cứ thế bước về phía tôi, cậu rảnh lắm à?”

Giang Thuật Nhiên cợt nhã: “Biết rồi biết rồi, khỏi cần cậu nhắc.”

Nếu cứ tiếp xúc theo kiểu đơn giản, nhẹ nhàng như bây giờ, thì Giang Thuật Nhiên thật sự là kiểu người khiến người ta khó lòng mà không có thiện cảm.

Không chỉ bởi ngoại hình của hắn dễ khiến người ta buông lỏng cảnh giác, áo thun trắng, quần đen đơn giản càng làm nổi bật thân hình săn chắc, đầy sức mạnh nhưng lại sạch sẽ, vô hại -- mà còn bởi tính cách cởi mở, dễ chịu, khiến người ở chung với hắn thấy nhẹ nhàng thoải mái.

Rộng rãi, nhiệt tình, biết lắng nghe, hài hước mà không vô duyên, thậm chí còn giữ một ranh giới vừa đủ để không khiến người khác cảm thấy bị quấy rầy. Hắn giống như kiểu người luôn biết cách điều tiết không khí, khiến cả đám đông náo nhiệt cũng không khiến người trầm tĩnh cảm thấy lạc lõng hay khó chịu.

Ngay cả với Khương Kiến Nguyệt vẫn luôn lặng lẽ ngồi ở một góc, không mấy khi mở miệng, hắn cũng sẽ thường xuyên để ý đến, thi thoảng còn nhờ người mang thêm ly nước ấm cho cô.

“Giang nhị thiếu lần này về nước định ở lại bao lâu vậy? Đừng có mới vài ngày lại bay về nước M đấy nhé.”

Thiệu Thần Vi vừa bốc một miếng bánh ngọt trong đĩa, cắn thử một miếng liền bị độ ngọt làm cho mặt mày méo xệch, vội vội vàng vàng dúi cho cô gái bên cạnh nếm giúp.

Giang Thuật Nhiên ngồi bên cạnh Yến Trị Càn, vừa nghe xưng hô ấy, tay cầm ly rượu thoáng siết chặt, nhưng nét mặt vẫn không hề thay đổi, chỉ cong môi cười như không.

“Ít nhất cũng ở lại một hai năm, bên kia việc đều xử lý xong rồi, đúng lúc về nước giúp anh tôi một tay.”

Nghe đến đây, hàng mi đen dài của thiếu nữ khẽ run, cô rũ mắt xuống, bóng lông mi rậm rạp phủ kín ánh nhìn, giấu đi cảm xúc dưới đáy mắt.

Cùng lúc đó, động tác lướt giao diện từ vựng trong tay cô cũng dần dần chậm lại.

“Nói mới nhớ, anh cậu về nước cũng gần nửa năm rồi nhỉ? Tới giờ vẫn chưa từng gặp mặt anh ta đâu đấy.”

Yến Trị Càn vắt chéo chân, rút ra một điếu thuốc mảnh. Người bên cạnh định tiến lên châm giúp hắn, lại bị một ánh mắt lạnh như băng của hắn khiến sợ đến rụt ngay về.

“Anh tôi, mấy người cũng không lạ gì. Giờ bận tối mắt tối mũi, tôi có tìm cũng chẳng ăn thua,” Giang Thuật Nhiên đáp, “Chỉ nghe nói mấy hôm nữa ảnh muốn đích thân đi gặp một nhạc sĩ.”

Nhạc sĩ?

Khương Kiến Nguyệt nghe đến đây, trong đầu lập tức hiện lên một cái tên lão nhân nổi danh toàn cầu trong giới nghệ thuật: Humphrey Forster.

“Anh cậu cũng biết thưởng thức thật,”

Yến Trị Càn nhướng mày cười khẩy, “Đập đàn như phá mà cũng đòi đánh ra hồn ra vía.”

Nói xong, hắn tiện tay ném chiếc bật lửa về phía cô gái bên cạnh, rồi nửa người nghiêng sang, gương mặt góc cạnh như tạc hiện ra trước mắt cô.

“Biết châm thuốc không?”

Thiếu nữ vốn đang mải chìm trong dòng suy nghĩ của mình, bị câu hỏi này kéo về thực tại, hơi sững một chút mới lấy lại phản ứng.

Khương Kiến Nguyệt không thể nào trong hoàn cảnh đông người như thế lại làm mất mặt hắn được. Cô nhìn hắn một cái, hơi do dự, rồi khẽ gật đầu.

Thiếu nữ vươn tay, bàn tay trắng ngần như ngọc, khớp xương thanh tú, cầm lấy chiếc bật lửa màu đen ánh vàng. Đầu ngón tay khẽ bật nắp, tiếng tách giòn vang lên, ngọn lửa sắc vàng rực liền bật sáng.

Dựa vào kinh nghiệm đời trước, cô vươn tay còn lại che ngọn lửa, cẩn thận nghiêng người về phía Yến Trị Càn. Khoảng cách giữa hai người theo đó mà càng lúc càng gần.

Khuôn mặt cô gái gần ngay trước mắt, làn da trắng mịn không tì vết, hoàn toàn không trang điểm, tinh khiết đến mức ngay cả lớp lông tơ mỏng manh trên má cũng rõ ràng như thể có thể thổi bay.

Dưới sống mũi thanh tú là đôi môi mềm khẽ mím, vô thức hé ra, để lộ một chút đầu lưỡi ửng hồng.

Hàng mi cong dài như cánh bướm rủ nhẹ trên mí mắt, đôi mắt trong veo như mặt nước phản chiếu ánh lửa lấp lánh cùng gương mặt hắn đang dần phóng đại trong tầm mắt.

Yến Trị Càn trong khoảnh khắc ấy dường như quên cả cách thở. Hắn như mất hết bản năng sinh tồn, chỉ biết dán mắt nhìn cô chằm chằm, ánh nhìn tựa như muốn đem cô hoàn toàn cất giữ vào trong đáy mắt mình, từng chút một, không sót gì.

Ngọn lửa vừa chạm vào điếu thuốc, một làn khói trắng mỏng manh liền chầm chậm bay lên. Yến Trị Càn như mới tỉnh khỏi một giấc mơ mơ hồ, vừa mới lấy lại hơi thở, lại bị một ngụm khói không phòng bị sặc đến mức ho sặc sụa.

Hắn vội quay đầu sang hướng Giang Thuật Nhiên, ho khan từng tràng, “Khụ, khụ khụ…”

Đợi đến khi ho xong, hắn ngồi thẳng người dậy, gương mặt đỏ bừng hơn nửa, ngay cả đôi mắt cũng phủ một tầng sương mờ, sáng long lanh như mang theo ánh nước, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến câu "vừa bối rối vừa xinh đẹp một cách khó hiểu".

Đôi mắt vốn luôn tràn đầy lệ khí, ngạo nghễ đến cực điểm của Yến Trị Càn lúc này lại như hóa thành ánh mắt của một chú nai con, ngơ ngác và mơ hồ, toàn thân thoạt nhìn có chút lúng túng một cách khó hiểu.

“Yến Trị Càn, cậu bị gì vậy ha ha ha, đến mức này mà cũng sặc được hả?”

Giang Thuật Nhiên bị phản ứng bất ngờ của hắn làm cho ngẩn người, mãi mới phản ứng lại, lập tức vừa vỗ vai hắn vừa cười phá lên.

“Là Khương tiểu thư châm lửa mạnh quá? Hay là cậu nhìn người ta đến mức hồn bay phách tán luôn rồi đấy?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play