Có lẽ là vì giọng nói và ánh mắt của Elvis quá sức mê hoặc, hoặc cũng có thể là vì hiện tại cô thật sự rất muốn tìm một người không liên quan gì đến mọi chuyện để trút bầu tâm sự.
Sau khi Khương Kiến Nguyệt lắp ba lắp bắp nói ra câu đầu tiên: “Em... Em từng có mấy người bạn chơi cùng khi còn nhỏ, đầu óc họ không được bình thường lắm...”
Những điều mà trước giờ cô không dám nói với ai, cuối cùng cũng được thốt ra theo một cách khác, một lời dẫn dắt nhẹ nhàng mà tự nhiên.
“Em không hiểu vì sao họ lại có loại tình cảm kỳ lạ như vậy với em. Rõ ràng trong những chuyện khác, họ rất lý trí, nhưng... về sau lại giống như biến thành người khác.”
“Em ghét họ. Họ luôn ép buộc em làm những chuyện em không thích. Em từng cố phản kháng, nhưng hoàn toàn vô dụng. Cuối cùng em chỉ còn cách thỏa hiệp. Khoảng thời gian đó, thật sự rất đau khổ, mỗi ngày đều bị ép làm những điều mình căm ghét.”
“Họ không ngược đãi em, ngay cả những chuyện em không thích, em cũng không thể phủ nhận rằng ngoài sự mệt mỏi và kháng cự tâm lý, thì thật ra chẳng có gì tệ. Ngược lại, họ chưa từng thiếu thốn cho em bất cứ điều gì về vật chất, họ cho em tất cả những gì họ có.”
“Sau đó vì một số chuyện, em rời xa họ. Họ cũng đều quên em rồi. Em tưởng rằng mình có thể bắt đầu lại cuộc sống một cách tốt đẹp... nhưng rồi họ lại quay trở về thế giới của em, dù lúc này họ đã không còn nhớ em nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT