Nhìn đống thịt sống đẫm máu nồng nặc mùi tanh trước mặt, Khương Kiến Nguyệt chỉ cảm thấy buồn nôn.
“Không thể từ chối đâu, là chính em chọn mà.”
Dường như đoán trước cô định mở miệng từ chối, Ôn Nghiên Hàm lại lên tiếng nhắc nhở: “Cho nó ăn xong thì chúng ta cũng có thể đi ăn tối rồi, sau đó em có thể quay về trường.”
“Nếu không cho ăn thì...”
Thiếu niên khẽ cười như thể chẳng hề có ác ý gì:
“Không sao hết, ở đây có nhiều phòng khách lắm, em cứ tự chọn nhé!”
Gần như mỗi câu nói của hắn đều kèm theo một từ cảm thán khiến giọng điệu nghe có vẻ vui vẻ hơn, nhưng vào tai Khương Kiến Nguyệt lại chẳng khác gì một bản nhạc dọa người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT