Vừa dứt lời, thậm chí Khương Kiến Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, thanh niên đã lại tiếp tục thao thao bất tuyệt, giọng nói dồn dập, mang theo vài phần chột dạ.
“Nhưng mà mấy người thì làm được gì anh? Không có năng lực thì là không có năng lực.”
“Chỉ có kẻ bất tài mới bới móc tính cách và cách hành xử của người khác để công kích, rồi tự an ủi bản thân rằng: hắn có tài thì sao chứ? Ngạo mạn như vậy sớm muộn cũng ngã thôi.”
Vốn dĩ chẳng định nói nhiều như thế, nhưng không biết từ lúc nào, thanh niên đã vượt qua ranh giới mà chính mình từng vạch ra.
Những lời mà bình thường hắn chẳng buồn nói, hoặc cảm thấy người khác không xứng đáng để nghe, lúc này lại trôi tuồn tuột ra khỏi miệng.
“Từ cấp ba anh đã bị mắng chửi đến tận bây giờ, nhưng sao nào? Bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn anh leo từng bước một lên cao, nhìn anh đạt được những thành tựu mà cả đời họ cũng không với tới, chỉ biết ngước nhìn anh thở dốc.”
“Cho nên, không ưa anh? Vậy thì lấy năng lực mà không ưa anh, chứ động cái là nói móc thì có ích gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT