Lam Mạt không nói gì, người bất lịch sự như vậy, cô lười nhìn, càng lười để ý.
"Này, tôi đang hỏi cô đấy, cô có nghe thấy không? Cô bị điếc à?"
Lam Mạt cau mày liếc nhìn Lý Kiều Kiều, cười lạnh nói: "Đồng chí Lý Kiều Kiều, đây là khoa Xương Khớp, không phải khoa Cấp cứu! Cô đến khoa Xương Khớp của chúng tôi tìm bệnh nhân, cô bị bệnh à?"
"Tôi tìm người của tôi thì liên quan gì đến cô, có phải cô thấy Cố Yến An đẹp trai nên cố tình quyến rũ anh ta không? Chẳng lẽ mấy lời đồn đại kia đều là do cô phao ra, cô muốn bám lấy anh ta?"
Cô còn cần phải bám lấy anh sao? Chỉ cần gật đầu là được rồi.
"Lý Kiều Kiều, nếu cô rảnh rỗi quá thì lên tầng bốn tìm chủ nhiệm Vương, ông ấy là chuyên gia về vấn đề đó đấy."
Không phải cô ta là con gái của phó viện trưởng sao? Vậy thì nên "đóng góp" cho bệnh viện mới đúng chứ?
"Hừ, cô mới là người có vấn đề về đầu óc!"
Con gái rượu của phó viện trưởng này thật sự không có chút lễ phép nào, đúng là đáng ghét.
Bác sĩ Đặng ngồi bên cạnh thấy không nhịn được nữa, liền lên tiếng: "Đồng chí Tiểu Lý, bác sĩ Lam dù còn trẻ nhưng cũng lớn hơn cô một chút, cô "này này này" như vậy là đang gọi mèo hay gọi chó thế?”
“Thôi được rồi, mau quay về khoa Cấp cứu làm việc đi, đừng ở đây gây rối nữa. Bệnh nhân ở phòng số hai, giường số một sáng nay đã làm thủ tục xuất viện rồi, giường số hai và số ba vẫn còn đang nằm viện, rốt cuộc cô muốn tìm ai?"
"Cái gì? Xuất viện rồi? Cố Yến An xuất viện rồi sao cô không nói cho tôi biết? Nhanh, mau lấy bệnh án của anh ta cho tôi!" Lý Kiều Kiều chỉ vào Lam Mạt.
"Lý Kiều Kiều, cô ra ngoài không mang theo não à? Bệnh án của bệnh nhân có thể tùy tiện đưa cho người khác sao?"
Thật sự coi bệnh viện là của nhà cô ta, Muốn làm gì thì làm sao? Đầu óc cô ta bị "kẹp cửa" rồi à?
Lúc này, chủ nhiệm Tần bước vào, thấy Lý Kiều Kiều xuất hiện ở khoa của mình, ông cảm thấy rất kỳ lạ, sao không khí lại căng thẳng như vậy?
"Mọi người làm sao vậy? Đồng chí Tiểu Lý, sao cô lại đến khoa của chúng tôi?"
"Chú Tần, cháu muốn xem bệnh án của Cố Yến An ở phòng số hai, người họ Lam này không chịu lấy cho cháu!"
"Cô đứng lại đó cho tôi, giờ là giờ làm việc, cô nên gọi tôi là chủ nhiệm Tần! Đồng chí Cố là bệnh nhân của tôi, nếu cô muốn xem bệnh án của cậu ấy, trước tiên cô hãy đến xin giấy phép bố cô. Sau đó tôi sẽ cho cô xem bệnh án của cậu ấy."
Lý Kiều Kiều bĩu môi, nói: "Chủ nhiệm Tần, cháu không phải muốn xem bệnh án của anh ấy, cháu chỉ muốn biết nhà anh ấy ở đâu thôi."
Chủ nhiệm Tần bỗng nhiên muốn cười, Lý Vĩ Cường này giỏi "chơi chiêu" thật đấy, nhưng lại không biết dạy con. Con gái ông ta không chỉ đỏng đảnh mà còn mê trai ra mặt, chưa đến hai mươi tuổi mà cứ thấy đàn ông đẹp trai là chân tay luống cuống.
Nghe nói trước đây cô ta cứ bám riết lấy Lục Trạch Minh ở khoa Cấp cứu, còn gây ra không ít chuyện cười, lần này lại đến làm phiền đồng chí Tiểu Cố sao? Đúng là đồng chí Tiểu Cố đẹp trai ngời ngời, lại còn chính trực, được các cô gái trẻ yêu thích cũng là chuyện bình thường. Nhưng ông đã đồng ý làm mai mối cho Tiểu Cố rồi, không thể để Lý Kiều Kiều, "con chuột phá đám" này, xen vào chuyện tốt của Tiểu Cố và Tiểu Lam được.
"Đồng chí Lý Kiều Kiều, cô muốn biết địa chỉ nhà của đồng chí Tiểu Cố sao? Cô có phải muốn đi tìm cậu ấy không? Vậy thì tôi nói cho cô biết cũng không sao..."
Lý Kiều Kiều đắc ý ngẩng đầu lên, ra oai với Lam Mạt: Cô xem, cuối cùng chủ nhiệm Tần vẫn đứng về phía tôi.
Lý Kiều Kiều cười nói: "Cảm ơn chủ nhiệm Tần!"
"Không cần khách sáo, tôi nói cho cô biết, thật ra đồng chí Tiểu Cố là người Kinh Thị
"Cái gì?"