Lam Giang Li nhai vội miếng kẹo, nước miếng chảy ra từ khóe miệng, cậu bé ngẩng đầu hỏi: "Cô út, sâu răng là con sâu gì, nó sẽ bò ra cắn miệng cháu sao? Nếu nó cắn miệng cháu, vậy có phải cháu sẽ không ăn cơm được nữa không?"
Lam Mạt bật cười trước sự ngây thơ đáng yêu của cháu trai: "Sâu răng sẽ không cắn miệng cháu, nhưng nó sẽ làm hỏng răng của cháu, lúc đó cháu sẽ không nhai thịt được nữa."
Lam Giang Li vội vàng há to miệng: "Cô út, cô mau giúp cháu bắt con sâu răng ra đi."
"Tiểu Lệ, cháu uống mấy ngụm nước, ngậm trong miệng súc miệng vài lần, sau đó nhổ nước ra, như vậy có thể đuổi sâu răng đi”.
Dù sao cậu bé chưa đầy hai tuổi, cũng không biết dùng bàn chải đánh răng, chỉ có thể dạy cậu bé ngậm nước súc miệng.
"Vâng, cháu nghe lời cô út, cháu muốn đuổi sâu răng đi."
Lam Mạt về phòng, lập tức vào không gian, thu hoạch ớt đã trồng lúc chiều.
Muốn làm ớt muối, nhưng căn nhà gỗ nhỏ còn chưa nâng cấp, đến bếp cũng không có, muốn nâng cấp căn nhà gỗ nhỏ phải đợi nông trại lên cấp mười, còn cần năm triệu đồng vàng mới có thể nâng cấp căn nhà gỗ nhỏ.
Bây giờ đã cấp bốn rồi, lên cấp mười chắc không đến một tháng đâu nhỉ? Dù sao mấy cấp đầu cũng rất dễ lên.
Chỉ là chỗ nào cũng cần tiêu tốn vàng, nông sản cấp thấp mà cô trồng căn bản không bán được mấy đồng vàng, vẫn là nên đi "hái trộm" ít dược liệu quý của các đại thần về bán.
Lam Mạt lại trồng một đợt ớt, sau đó đi xem danh sách bạn bè.
Đầu tiên "hái trộm" mười đóa hoa sen tuyết trăm năm của "Đại tiểu thư của Dược Tông", rồi lại "hái trộm" năm mươi cân hoàng tinh thượng phẩm của "Tiểu đồng của Thái Thượng Lão Quân".
Một mảnh hoa Vong Ưu của "Hoa Tiên Tử" cũng đã chín, nghe tên là biết đồ tốt rồi, chắc chắn loại hoa này có công hiệu khiến người ta mất đi ký ức.
Tính toán thời gian, nhân sâm trăm năm của "Kẻ phế vật của giới tu tiên" phải đến năm giờ rưỡi sáng ngày kia mới chín, xem ra tối mai cô phải đặt báo thức mới được.
Nhưng sao lúa trồng trên mảnh ruộng vàng này lại khác với lúa mà cô từng thấy?
Ruộng đã có màu vàng kim lấp lánh, ngay cả hạt lúa cũng lấp lánh ánh vàng, đây chẳng lẽ là linh đạo trong truyền thuyết sao?
Linh đạo chiết xuất ra linh mễ, không biết người phàm như cô có ăn được không?
Ăn vào có bị nổ tung mà chết không?
Mặc kệ, nếu linh đạo đã chín rồi thì cứ "hái trộm" trước đã, không ăn được thì mang đi bán, chắc cũng đáng giá không ít vàng.
Thoáng chốc, Lam Mạt cảm thấy rất nhiều vàng đang ào ào đổ về phía cô...
Mắt Lam Mạt lóe lên ánh sáng kỳ lạ, ngón tay lướt trên màn hình, nhanh chóng bấm hai cái.
Nhìn linh đạo đã vào kho, Lam Mạt re0 lên: Trộm được rồi, phát tài rồi! Phát tài rồi!
Trộm xong một mảnh ruộng, Lam Mạt tiếp tục đi trộm mảnh ruộng thứ hai, không hay rồi, không cẩn thận bị quái vật nhỏ bảo vệ không gian bắt được.
Chết tiệt, lại mất vàng rồi, lần này lại mất tận một trăm nghìn đồng vàng.
Cái quái gì thế này, trộm linh đạo trên mảnh ruộng này, bị bắt một lần mất tận một trăm nghìn đồng vàng.
Hừ! Không thể để mất một trăm nghìn đồng vàng một cách vô ích như vậy, Lam Mạt nhìn thấy quái vật nhỏ trên màn hình chạy đến ruộng nhân sâm màu tím, mắt nhanh tay lẹ, vội vàng "hái trộm" nốt mảnh ruộng linh đạo còn lại.
Kiểm tra kho, hai mảnh ruộng linh đạo thu hoạch được tổng cộng hai trăm cân linh đạo, chỉ là linh đạo này phải gia công thế nào để thành linh mễ đây?
Ting ting ting, hệ thống thông báo: [Muốn linh đạo gia công thành linh mễ, ký chủ phải bán một nửa số linh mễ sau gia công. Mời ký chủ tự lựa chọn!]
Hệ thống "hút máu" này đang lừa cô bán linh mễ đây mà, nhưng không bán thì cô cũng không thể gia công thành linh mễ.