"Bác sĩ Lam, em họ tôi sáng nay đã ăn một phần đồ ăn sáng rồi, cô làm ơn giúp đỡ đi."

Giúp đỡ ăn sáng sao? Lam Mạt bật cười, Cố Yến An này trông thì nghiêm túc, không ngờ lại hài hước như vậy.

Lam Mạt mỉm cười nói: "Không sao, anh có thể ăn sau khi phẫu thuật xong, tôi về văn phòng bác sĩ trước đây, anh nghỉ ngơi đi."

Phẫu thuật chân không giống các loại phẫu thuật khác, sau khi phẫu thuật xong vẫn có thể ăn uống ngay.

Lam Mạt vừa đi, Dương Vĩ liền đến trước mặt Cố Yến An, (b)ắt chước giọng điệu của anh: "Bác sĩ Lam, cô làm ơn giúp đỡ đi..."

Cố Yến An trừng mắt: "Thằng nhóc thối tha, em muốn ăn đòn phải không? Hửm...?"

Dương Vĩ lập tức ngoan ngoãn: "Anh họ, ngày mai còn mang đồ ăn sáng đến nữa không?"

"Mang chứ, em cứ nói là bạn của bác sĩ Lam tặng.”

Không thể nhận của người khác dù chỉ một sợi chỉ, một cây kim, nhận của bạn bè chắc là được chứ?

"Anh họ, nếu đồ ăn sáng lại bị trả lại thì sao? Vậy em có thể ăn không?"

"Em bị ngốc à? Em không thể nghĩ cách để cô ấy không trả lại sao?"

Dương Vĩ cười hì hì: "Anh họ, bác sĩ Lam chắc chắn sẽ không ăn đồ ăn sáng anh mua đâu, chiêu này của anh không hiệu quả rồi."

Cố Yến An nghĩ cũng đúng, nếu cô gái đó nhận đồ ăn sáng của anh, chắc chắn sẽ bị người ta nói ra nói vào. Nếu cô trở thành bạn gái của anh, thì nhận thứ gì cũng chỉ khiến người ta ghen tị.

"Vậy thì không cần mang đồ ăn sáng đến nữa, ngày mai em hái cho anh ít hoa cỏ đuôi chó."

"Anh họ, anh muốn hoa cỏ đuôi chó làm gì? Bên đường, hoa dại nào cũng đẹp hơn hoa cỏ đuôi chó, phía sau tòa nhà nội trú có một cây bạch quả, lá của nó vàng óng, đẹp lắm."

"Được rồi, vậy ba loại này em đều hái cho anh đi."

"Cái gì? Hái hết sao? Anh định làm gì?"

Làm gì sao?

Hoa cỏ đuôi chó có thể kết thành hình các loại động vật nhỏ dễ thương, lá bạch quả có thể cuộn lại thành hình bông hồng, hoa dại thì đương nhiên là đẹp rồi.

Dương Vĩ, thằng em họ này hơi ngốc, mãi cũng không hiểu được tâm tư của phụ nữ thích hoa cỏ.

"Em không cần quan tâm nhiều như vậy, cứ hái cho anh là được rồi, dù sao anh phẫu thuật xong nằm trên giường cũng chán..."

Dương Vĩ không hiểu gì cả, người anh họ này sao lần này đến Hải Thị lại thay đổi nhiều như vậy.

Chẳng lẽ xuất ngũ rồi, không còn bị gò bó nữa, nên anh đã hoàn toàn "thả rông" bản thân sao?

Khoảng chín giờ, Cố Yến An tự mình bước vào phòng phẫu thuật. Bác sĩ gây mê đã gây tê tủy sống cho anh. Mười mấy phút sau, chủ nhiệm Tần cùng Lam Mạt và một y tá thay đồ vô trùng đi vào.

Công tác chuẩn bị trước phẫu thuật và khử trùng đều do y tá phụ trách, nhiệm vụ của Lam Mạt chủ yếu là đưa dao mổ, kẹp cầm máu,... cho chủ nhiệm Tần.

Trong bắp chân trái của Cố Yến An có ba mảnh bom nhỏ, chủ nhiệm Tần đã lấy ra hai mảnh, mảnh còn lại nằm ở lớp thịt nông, chủ nhiệm Tần liền bảo Lam Mạt tự tay lấy ra.

Lam Mạt hơi sững sờ, không ngờ chủ nhiệm Tần lại cho cô cơ hội thực hành giữa chừng, cô đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.

Động tác của cô rất nhanh, kỹ thuật không hề thua kém chủ nhiệm Tần.

Chủ nhiệm Tần thấy Lam Mạt làm rất tốt, liền mỉm cười nói: "Cầm máu và khâu vết thương cũng giao cho cô, tôi sẽ theo dõi."

Lam Mạt gật đầu, tiếp tục cầm máu, sau khi cầm máu xong, kiểm tra lại xem có sơ sót gì không, rồi nhanh chóng khâu vết thương lại.

Chủ nhiệm Tần kinh ngạc nhìn cô, đúng là "tre già măng mọc", cô thật sự mới chỉ thực tập xong sao? Nhìn không giống chút nào?

Tốc độ tay nhanh thì thôi đi, nút thắt khi khâu vết thương cũng rất hoàn hảo. Trước đây ông cũng từng hướng dẫn các bác sĩ thực tập, vết khâu của họ như bị chó gặm vậy, vết thương không thẳng hàng thì thôi đi, thịt còn bị lộn ra ngoại.

"Đồng chí Tiểu Lam, cô rất giỏi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play