Lần này anh đến khoa Xương Khớp tìm chủ nhiệm Tần để phẫu thuật, hy vọng trong thời gian nằm viện có thể "cưa đổ" được cô gái đó, anh cảm thấy mình và cô rất xứng đôi.
Lam Mạt đang cặm cụi viết bệnh án thì chủ nhiệm Tần gọi cô lại.
"Bác sĩ Lam, tôi có một bệnh nhân dự định phẫu thuật vào ngày mai, tôi vẫn còn thiếu một trợ lý, cô có muốn đến giúp tôi không?"
Lam Mạt rất ngạc nhiên, cô mới được điều đến khoa Xương Khớp chưa lâu. Tuy đúng là chuyên ngành của cô là ngoại khoa nhưng cô mới chỉ thực tập xong, sao chủ nhiệm lại mời cô, một bác sĩ mới ra trường, làm trợ lý phẫu thuật chính?
"Chủ nhiệm Tần, tôi thật sự có thể sao?"
Chủ nhiệm Tần mỉm cười nói: "Tôi đã kiểm tra tất cả bệnh nhân mà cô điều trị, thấy kỹ thuật xử lý vết thương của cô rất thành thạo, điểm thực tập của cô cũng rất tốt. Tôi cũng phải cho người trẻ tuổi một cơ hội chứ?"
Thật sao? Sao cô không tin nhỉ? Những bác sĩ thực tập khác đều luân phiên ở nhiều khoa, còn Lam Mạt vì học ngoại khoa nên được sắp xếp thực tập ở khoa Cấp Cứu cả năm. Chưa từng tham gia một ca phẫu thuật nào, việc làm nhiều nhất là xử lý vết thương và khâu vết thương cho bệnh nhân. Cảm giác như mình chẳng khác gì y tá. Cơ hội mà chủ nhiệm Tần mang đến, cô nhất định phải nắm bắt.
Lam Mạt lo lắng hỏi: "Chủ nhiệm Tần, bệnh nhân đó bị sao vậy? Ông nói cho tôi biết tình trạng bệnh của anh ta đi!"
"Bệnh nhân có dị vật trong bắp chân, cần phải phẫu thuật để lấy ra, cô đến giúp tôi một tay nhé!"
Dị vật gì mà lại chui vào bắp chân? Còn cần chủ nhiệm Tần đích thân phẫu thuật? Thôi, không nên hỏi thì đừng hỏi. Chỉ là lấy dị vật trong bắp chân, không phải là tiểu phẫu rất đơn giản sao? Sao chủ nhiệm Tần lại cần tìm trợ lý giúp đỡ? Chẳng lẽ dị vật nằm sâu bên trong, xung quanh toàn là mạch máu? Chủ nhiệm Tần Muốn "biến" cô thành y tá sao?
Lam Mạt gật đầu, nói: "Vâng, cảm ơn chủ nhiệm Tần đã cho tôi cơ hội tốt như vậy."
"Đây là bệnh án của bệnh nhân, cô xem trước đi. Lát nữa kê đơn xét nghiệm cho anh ta, bảo anh ta chiều nay đi chụp phim, bệnh nhân này tạm thời giao cho cô phụ trách."
"Vâng, tôi biết rồi."
Chủ nhiệm Tần vừa đi, Lam Mạt liền mở bệnh án của bệnh nhân ra xem. Cố Yến An, nam, hai mươi lăm tuổi, địa chỉ nhà lại cùng khu vực với nhà cô, nghề nghiệp... không rõ? Các chỉ số sinh tồn đều bình thường, chỉ là bệnh nhân khai báo... dị vật trong chân là mảnh bom? Chẳng lẽ anh ta bị thương trên chiến trường sao?
Cố Yến An, cái tên này cũng hay đấy chứ...
Lam Mạt kê đơn chụp phim xong, chuẩn bị đến phòng bệnh số hai tìm Cố Yến An. Vào phòng bệnh, thấy ba giường bệnh chỉ có giường số một có một người đàn ông trắng trẻo, gầy gò đang ngồi. Chẳng lẽ người này là Cố Yến An?
"Anh chàng thư sinh" này từng đi lính sao? Lam Mạt bước đến chào hỏi: "Xin chào, đồng chí Cố Yến An!"
Người đàn ông đó vội vàng đứng dậy, nhìn người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt, nhất thời hơi căng thẳng. Cậu ta lắp bắp nói: "Bác... Bác sĩ, Cố Yến An là anh họ..."
Chưa kịp nói hết câu "anh họ của tôi", Lam Mạt liền nói tiếp: "Đồng chí Cố Yến An, đây là đơn chụp phim của anh, anh cầm xuống tầng một đóng tiền, sau đó lên tầng hai chụp phim!"
Dương Vĩ lắc đầu, giải thích: "Bác sĩ, xin chào! Tôi tên là Dương Vĩ, Cố Yến An mà cô nói là anh họ của tôi."
Hóa ra không phải người này sao? Dương Vĩ? Lam Mạt không biết nghĩ đến điều gì, cố nén cười, nói: "Đồng chí Dương Vĩ phải không? Sao anh lại ngồi trên giường của đồng chí Cố Yến An?"
Dương Vĩ hơi ngại ngùng, đưa tay gãi đầu: "Anh họ đi vệ sinh, tôi đang ở trong phòng bệnh đợi anh ấy... Xin lỗi, tôi không biết không được ngồi trên giường bệnh."
Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau: "Không được ngồi cái gì?"