Cố Quốc Trung liếc nhìn Cố Yến Nam, phát hiện ra sau khi cô gái này đến, cháu trai ông như chim cút, không nói gì. Trước đó còn nói chuyện rất vui vẻ với Yến An, sao bây giờ lại ỉu xìu vậy? Thôi kệ, con cháu tự có phúc của con cháu.
Cố Quốc Trung vừa đi, Cố Yến Nam thản nhiên ngồi sang một bên, cậu ta còn chưa kịp mở miệng, Phương Tĩnh đã lên tiếng trước.
"Đồng chí Cố Yến Nam, bây giờ tay anh thế nào rồi? Ngón tay có thể cử động được chưa?"
Thật ra ngón tay của Cố Yến Nam đã đỡ hơn nhiều rồi, nhưng cậu ta vẫn nói theo tình huống thông thường: "Vẫn đang trong giai đoạn phục hồi, đồng chí Phương Tĩnh, nếu không có việc gì thì cô mang đồ về đi, tôi xin nhận tấm lòng của cô."
Phương Tĩnh thấy Cố Yến Nam muốn đuổi cô ấy đi cũng không tức giận, có lẽ con người là như vậy, người ta chủ động đến gần thì lại không thích, người ta không để ý đến mình thì lại cảm thấy người đó thật cá tính, có phải gọi là theo tình tình chạy, chạy tình tình theo không?
Giống như bây giờ, cho dù Cố Yến Nam nhíu mày, cô cũng thấy đẹp trai.
"Em gái anh đi rót nước rồi, trời nóng như vậy, ít nhất anh cũng phải để tôi uống nước rồi mới đi chứ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play