Tối hôm đó, chín rưỡi tối, Liêu Tông Huy cùng ba người con trai ôm hai cái chum lớn, vác cuốc lên núi.
Lai Bảo làm cho những người trong hang động ngủ mê man, rồi đưa Lam Mạt dịch chuyển đến đỉnh núi, sau đó hai người trốn trong không gian chờ cơ hội "hớt tay trên".
Liêu Hải Dương cầm cuốc đi quanh gốc cây dẻ lớn một vòng, nói: "Bố, bố không phải nói hồi trẻ bố với ông nội đã cất giấu một đống bảo bối sao? Cho chúng con mở mang tầm mắt với."
"Im đi, đừng nói lung tung!"
Liêu Hải Ba cũng phụ họa: "Bố, mấy thứ đó còn lâu đời hơn cả con, chắc hòm cũng mục nát hết rồi. Hay là chúng ta mở ra xem thử đi, lỡ hòm bị người ta đào mất thì sao? Năm đó bố với ông nội chôn kho báu không bị ai nhìn thấy đó chứ?"
Liêu Tông Huy nhíu mày, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Chắc là không, nhưng mà đã nhiều năm rồi, cứ xem hòm còn đó không đã. Mấy cái hòm đó chôn sâu lắm, các con đừng đào hết lên, chỉ cần nhìn qua xem còn hay mất thôi, bây giờ đang thời điểm nhạy cảm."
Liêu Hải Quân đặt cái chum xuống đất, xin Liêu Tông Huy một cái cuốc, rồi cùng anh cả Liêu Hải Dương đào đất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT