Nói đến đây, mắt mẹ Hứa đã hoe đỏ, nơi khóe mắt lấp lánh giọt lệ: “Dù sao thì mỗi lần mẹ nghĩ đến chuyện này là thấy buồn nôn!”
Móng tay Hứa Du Du bấm sâu vào lòng bàn tay, các khớp tay đều trắng bệch, đau đớn giúp cô giữ được bình tĩnh: “Con đã hỏi Bách Trạch rồi, anh ấy nói anh ấy chưa từng ăn thịt người cũng chưa làm hại bất kỳ ai.”
Lồng nggực mẹ Hứa phập phồng dữ dội, rõ ràng đã bị chọc giận đến tột độ. Bà cầm xấp giấy dày cộp đã được in sẵn, ném thẳng vào mặt Hứa Du Du.
“Bách Trạch nói gì là con tin cái đó sao? Con đúng là hoa trong nhà kính, là con chim hoàng yến nuôi trong lồng mà! Suốt ngày được bảo vệ, chưa từng thấy sự tàn nhẫn của lũ xác sống. Chỉ cần con chịu đọc kỹ những trường hợp đau thương, tan cửa nát nhà trong đó thì đã chẳng ngây thơ đến mức đứng đây nói những lời này với mẹ!”
Xấp giấy sắc bén cào rách một bên má của Hứa Du Du, để lại một vết thương dài rỉ máu. Những tờ giấy trắng chữ đen rơi lả tả xuống đất, toàn bộ đều là lời tố cáo người nhiễm bệnh.
Hứa Du Du cúi xuống nhặt những trang giấy rơi vãi, xếp gọn lại đặt lên bàn, đầu ngón tay hơi run rẩy: “Con thật lòng tiếc thương cho tất cả những người không may đã ra đi nhưng Bách Trạch không phải người đầu tiên nói với con rằng mình chưa từng làm hại ai. Khi con còn ở căn cứ Ô Hành, ông Dư cũng từng nhắc đến điều này.”
Sắc mặt mẹ Hứa hoàn toàn lạnh xuống: “Mẹ không tin những lời một phía như thế. Mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận việc con đi lại với một kẻ nhiễm bệnh, con tự suy nghĩ cho kĩ đi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play