Cha mẹ đặt hai đứa trẻ xuống đất.

Hi Hi giẫm chân lên tấm thảm mềm mại, không nhịn được cúi đầu ngắm hoa văn – đây là kiểu thảm tinh xảo đẹp mắt mà trước giờ cậu chưa từng thấy qua.

Cậu bỗng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ngoan ngoãn hỏi:
“Dì ơi, giày có làm dơ cái này không ạ?”

“Không sao đâu.” Lý Vân Quân dịu dàng đáp.

Cảnh Hiên kéo chặt tay cậu bé:
“Đi thôi Hi Hi, mình đi xem phòng của em nào!”

Hi Hi bị hắn kéo đi, còn chưa kịp xỏ lại giày, chân nhỏ cứ thế loẹt xoẹt chạy theo.

Lý Vân Quân đi phía sau nhìn theo, bóng dáng hai đứa bé đáng yêu vô cùng.

Căn phòng dành cho Hi Hi vừa mới được chuẩn bị xong, nằm ngay bên cạnh phòng của Cảnh Hiên.

Đó là một phòng suite rộng lớn, ngoài chiếc giường trẻ em còn có lều tam giác, ngựa gỗ bập bênh, cầu trượt mini, các loại nhạc cụ đồ chơi và vô số thú nhồi bông mềm mại.

Hi Hi kinh ngạc: đây là… phòng của mình sao?

Không phải là nhà trẻ đấy chứ?

Lý Vân Quân mỉm cười nói:
“Hi Hi, chú với dì còn chưa biết con đặc biệt thích gì, nên trước mắt chuẩn bị những thứ này. Sau này nếu con thích gì, cứ nói với chúng ta, hoặc nói với anh.”

Hi Hi tròn mắt nhìn những món đồ chơi mới lạ, nhất thời không biết nên đáp lại dì ra sao.

Vẫn có chút không dám tin — đây là phòng của mình thật sao?

Còn rộng hơn cả phòng ở nhà chú cậu, lại có bao nhiêu là đồ chơi chưa từng thấy.

Cậu bé len lén nhìn về phía ngựa gỗ ở góc xa, nhỏ giọng hỏi:
“Hi Hi… có thể chơi cái kia không ạ?”

“Được chứ.” Lý Vân Quân xoa tay nhỏ mềm mềm của cậu, bế cậu đặt lên chú ngựa gỗ bằng da màu nâu nhạt.

Hi Hi nắm hai bên đầu ngựa, đôi chân nhỏ hưng phấn bắt đầu đạp đạp.

Cảnh Hiên bám lấy ống quần cậu, giúp cậu bước lên:
“Anh đẩy cho nè.”

Ngựa gỗ được đẩy đong đưa nhè nhẹ, Hi Hi vừa nhìn phía trước, vừa quay lại nhìn hắn, mọi chuyện buồn bã dường như đều bị quên sạch.

Thú vị quá đi mất!

“Anh ơi, anh chơi cùng em đi!” – Hi Hi vươn tay chạm vào hắn.

Lý Vân Quân liền bế luôn Cảnh Hiên đặt lên ngựa:
“Cảnh Hiên, con ôm lấy em nhé.”

Hi Hi cúi đầu, cầm lấy tay anh ôm vòng quanh mình.

Ngựa gỗ lắc lư nhè nhẹ, hai đứa trẻ cùng đồng thanh hét lên:
“Oa ——!”

Cảnh Hiên vốn tưởng mình tám tuổi rồi, chơi ngựa gỗ không còn thú vị nữa. Nhưng khi ngồi cùng Hi Hi, hắn lại thấy thật sự rất vui.

Hi Hi cười hớn hở, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.

Lúc cả hai chơi cầu trượt, Hi Hi càng không ngừng gọi:
“Anh ơi! Anh ơi!” – giọng lanh lảnh, trong trẻo.

Lý Vân Quân ngồi bên mép giường sắp xếp hành lý cho Hi Hi, vừa làm vừa ngắm hai đứa nhỏ chơi đùa.

Cô nhận được tin nhắn từ Đóa Tỷ – người đại diện của mình.

Những năm gần đây vì dành thời gian chăm con, cô giảm hẳn cường độ làm việc, ba năm mới đóng hai phim, phim gần đây vừa bước vào giai đoạn quảng bá.

Đóa Tỷ:
【Vân Quân, thời gian và địa điểm đã sắp xếp xong rồi. Đến hôm đó chị sẽ qua đón em.】

Lý Vân Quân nhìn hai đứa nhỏ đang chơi đùa vui vẻ, thật sự không nỡ rời xa.

Cô và Đóa Tỷ thân thiết đã lâu, mà giờ con đã về nhà, cũng không còn lo lắng gì nữa. Lý Vân Quân bèn gọi điện trực tiếp để nói rõ tình hình.

“A?” – Đóa Tỷ nghe xong, như bị chập mạch:
“Sao trước giờ em không hé lộ chút tin nào hết vậy?”

“Cũng là mới biết thôi.” – Lý Vân Quân đáp.

“Vừa biết đã vội vàng đi tìm con, cũng mất khá nhiều công sức mới đưa được về nhà. Đóa Tỷ, chị có thể thương lượng lại với bên truyền thông không? Em là diễn viên chính nên chắc chắn sẽ không vắng mặt, nhưng đường xa thì thật sự bất tiện. Em muốn ở bên con nhiều hơn.”

Đóa Tỷ ngẫm nghĩ:
“Ừm, để chị đi nói chuyện thử. Mà này…”

“Phiền chị rồi.” – Lý Vân Quân nói tiếp,
“Thời gian tới có việc mới gì, em cũng không tiện nhận.”

Đóa Tỷ bảo:
“Chị vốn định tìm cho em một show truyền hình kiểu du lịch gia đình nhẹ nhàng. Vừa được đi chơi vừa được tăng độ nhận diện. Nhưng giờ thì…”

Lý Vân Quân nhìn Hi Hi ngoan ngoãn đáng yêu và Cảnh Hiên đang đóng vai “anh trai mẫu mực”, dịu dàng nói:
“Không được đâu, Hi Hi mới về nhà, gan còn nhỏ, tính cách lại hơi nhút nhát.”

Điều quan trọng nhất là — Hi Hi vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận cô là mẹ. Nếu bắt cậu tham gia show bây giờ thì không thích hợp.

Đóa Tỷ hiểu điều đó, cũng không khuyên thêm.

Chị biết Lý Vân Quân là người có chính kiến, một khi cô đã quyết thì hẳn đã suy nghĩ rất kỹ càng.

Lúc này, Cảnh Hiên từ lều tam giác chui ra, chạy đến tìm mẹ.

Lý Vân Quân cất điện thoại, dịu dàng hỏi:
“Sao vậy, Cảnh Hiên?”

Cô nhìn về phía chiếc lều vải, bên trong có một thân hình nhỏ nhắn đang ngồi ngoan ngoãn chơi đùa — là Hi Hi.

Cảnh Hiên kiễng chân, ghé sát miệng vào tai mẹ, khe khẽ gọi: “Mẹ ơi…”

Lý Vân Quân khom người lắng nghe.

Bên trong lều, Hi Hi ngồi xếp bằng, hai bàn chân nhỏ chụm lại, đang cầm chiếc xe nhạc cụ mà anh trai vừa làm cho mình, lặng lẽ xoay vòng quanh, chờ anh trai trở về.

Cảnh Hiên vừa chạy vào lều đã thấy Hi Hi đang nghịch chiếc xe con, dáng vẻ ngoan ngoãn khiến lòng hắn mềm nhũn, nhịn không được đưa tay chọc chọc gót chân tròn vo của Hi Hi.

Hi Hi đang đi đôi tất cotton họa tiết trái cây, bàn chân mềm như bông.

Cậu bắt chước dáng điệu của anh trai, cúi đầu chọc chọc bàn chân nhỏ của em trai.

Cảnh Hiên ngồi đối diện Hi Hi, vươn chân ra, kinh ngạc nói: “Chân anh trai có phải to hơn một chút không?”

“Ừm. To hơn một chút đó.”

Trước đây Hi Hi còn thấy chân mình nhỏ quá không hay, đi đâu cũng chậm rì rì.

Nhưng nhìn anh trai cũng không lớn hơn bao nhiêu, cậu bé bỗng cảm thấy hai cái chân nhỏ của mình cũng đáng yêu ra phết.

Cảnh Hiên cầm lấy chân em, lắc lắc nói: “Anh trai làm giày cho Hi Hi nha!”

Nhưng lúc hắn nâng chân Hi Hi lên, cơ thể nhỏ bé không vững, nghiêng ngả rồi ngơ ngác kêu lên: “Anh trai~”

“Ai nha!”

Cảnh Hiên vội túm lấy áo Hi Hi kéo lại.

Nếu bây giờ hắn tám tuổi thì tốt rồi, chắc chắn có thể bế bổng Hi Hi lên được. Nhưng hiện tại sức hắn vẫn còn nhỏ quá.

Cảnh Hiên quyết tâm: từ hôm nay phải ăn nhiều cơm hơn để mau lớn!

Hắn bắt đầu nghiêm túc thiết kế một đôi “giày âm nhạc cao cấp” cho Hi Hi.

“Hi Hi, em chọn màu trước đi!”

“Hi Hi, đưa cho anh trai mảnh gỗ này.”

Hi Hi vẫn ngoan ngoãn duỗi chân nhỏ ra, nhẹ giọng nói chuyện:
“Anh trai, em thích màu vàng.”
“Anh trai, dùng cái này nhé ~”
“Anh trai, giày nhỏ có thể gắn nơ con bướm được không?”
“Anh trai…”

Cảnh Hiên bị một tiếng “anh trai” ngọt như mật làm cho hạnh phúc đến mức muốn ngất xỉu tại chỗ.

Thế nên đôi giày càng làm càng to, cuối cùng thành ra như một cái… giỏ đựng trái cây.

Hắn gãi đầu, nói: “Ai nha, anh trai làm chưa đẹp, làm lại nha, cái này bỏ đi.”

Nhưng Hi Hi lại xoa xoa miệng giày to màu vàng, thấy lạ lạ nên nói:
“Hi Hi thích giày to ~ anh trai đừng bỏ.”

Cậu bé còn nâng chân lên, chui luôn vào trong.

Cảnh Hiên vui vẻ giúp Hi Hi nhét hai chân nhỏ vào trong “miệng giày”.

Vậy là thoạt nhìn Hi Hi như đang ngồi trong một cái “túi màu vàng”, hai chân duỗi vào trong.

Cảnh Hiên nảy ra một ý tưởng, chỉ trỏ nói:
“Hi Hi, anh trai sẽ vây thêm xung quanh, làm thành một chiếc xe cho em nhé?”

Giống như xe nôi ấy, bên dưới có bánh xe lăn được, sau này anh trai có thể đẩy em đi chơi.

“Dạ được!”

Hi Hi phối hợp dịch người về phía trước một chút, hai chân co lại chui vào “chiếc túi vàng”, đầu ngón chân khẽ chạm vào khối gỗ phía trước.

Tuy mới quen chưa đến nửa ngày, nhưng tài nghệ xếp gỗ của anh trai đã hoàn toàn chinh phục cậu bé.

Cảnh Hiên đỡ Hi Hi đứng lên, chuẩn bị ra ngoài lấy thêm gỗ vào.

Lúc này, bên ngoài lều vang lên một giọng nói mềm mại, tràn đầy sức sống:

“Hai bạn nhỏ ơi, chào các em nha ~”

Giọng nói dễ thương như bước ra từ phim hoạt hình!

Hi Hi vểnh tai lên, nhìn về phía cửa lều.

Cảnh Hiên nghiêm túc hỏi: “Bạn là ai vậy?”

“Ta là người đến tặng quà cho các bạn nhỏ… Tiểu tiên nữ của lều trại ~”

Cảnh Hiên suýt bật cười vì nhớ đến mẹ, nhưng vẫn nghiêm túc ghé tai Hi Hi thì thầm:
“Hi Hi, chúng ta có muốn nhận quà của tiểu tiên nữ lều trại không?”

Hi Hi tròn mắt như mèo con, kinh ngạc hỏi nhỏ: “Tiểu tiên nữ lều trại?”

“Ừa!”

Cảnh Hiên phát huy trí tưởng tượng, nói ngay:
“Giống như ông già Noel vậy, là lều trại biến thành, chuyên tặng quà cho bạn nhỏ.”

Hi Hi mắt long lanh, nghiêng đầu nhìn lên nóc lều:
“Anh trai, tiểu tiên nữ trông thế nào vậy?”

“Ừm…”

Cảnh Hiên lại sáng tạo:
“Giống hệt cái lều trại mình đang ở vậy đó!”

Hắn chụm hai bàn tay thành hình tam giác.

Hi Hi nghiêng đầu quan sát, vui vẻ nói:
“À ~ Hi Hi biết rồi, là tiểu tiên nữ hình trái tim!”

Cảnh Hiên cúi đầu nhìn tay mình đang tạo hình tam giác. Ừm… đúng là hơi giống hình trái tim lộn ngược.

“Đúng rồi, là tiểu tiên nữ hình trái tim. Hi Hi thông minh thật!”

Hai nhóc con lẩm nhẩm bàn bạc, bên ngoài lều vang lên tiếng nhắc nhở dịu dàng:

“Các bạn nhỏ, các em bàn xong chưa vậy? Quà của tiểu tiên nữ dễ thương lắm đó, muốn xem thử không?”

Hi Hi háo hức nhìn anh trai, khe khẽ hỏi:
“Anh trai, tụi mình mời tiểu tiên nữ vào chơi chung được không?”

Bên ngoài, tiểu tiên nữ lập tức trả lời:
“Hi Hi bé nhỏ ơi, tiểu tiên nữ không chơi chung với các bạn đâu nha, chỉ phụ trách tặng quà thôi đó ~ ta để quà ở bên ngoài nè, các em tự ra lấy nha ~ tiểu tiên nữ bay mất đây ~”

Cảnh Hiên nghiêm túc giải thích:
“Hi Hi, tiểu tiên nữ không được để các bạn nhỏ nhìn thấy đâu, nếu không… sẽ không bay được nữa.”

“Cánh nhỏ của nàng không được để người ta thấy sao?”

Hi Hi nhớ đến những câu chuyện cổ tích, có những nàng tiên bé xíu nếu bị con người phát hiện sẽ không thể quay lại thế giới của mình nữa…

Kia, cậu không muốn tiểu tiên nữ gặp chuyện thảm như vậy, liền vội vàng níu lấy cánh tay anh trai, nhẹ giọng nhắc nhở:
“Anh trai, chúng ta chờ một chút, để tiểu tiên nữ bay đi trước.”

“Được thôi.”

Cảnh Hiên vốn định mở tấm rèm lều ra, nghe vậy liền dừng lại, ngồi xuống bên cạnh Hi Hi cùng chờ.

Qua vài phút, Hi Hi thò đầu nhỏ ra, khe khẽ hỏi:
“Tiểu tiên nữ, ngươi bay đi chưa vậy?”

Bên ngoài không có tiếng đáp lại.

Hai đứa trẻ nhìn nhau, ánh mắt trong veo đều lấp lánh, như đang nói —— tiểu tiên nữ thật sự đã bay đi rồi!

Cảnh Hiên lúc này mới mở lều ra, kéo vào hai chiếc hộp lớn, đặt cạnh Hi Hi.
“Hi Hi, mở ra xem thử đi, coi thử là món quà gì.”

Hi Hi lần đầu tiên nhận được hộp quà tinh xảo như thế — bên ngoài còn có một chiếc nơ hồ điệp thật to thật đẹp.

Đôi bàn tay mềm mại cẩn thận chạm vào chiếc nơ con bướm, chậm rãi tháo ra. Bé tựa như đang sợ làm hỏng món đồ xinh đẹp ấy nên có chút chần chừ.

Thế nhưng, vừa mở nắp hộp ra, Hi Hi lập tức quên mất cái nơ rồi ——

Bởi vì trong hộp là một bộ đồ con thỏ siêu cấp đáng yêu!

Cảnh Hiên thấy Hi Hi cười rạng rỡ, liền cầm quần áo nhét vào tay bé, vui vẻ nói:
“Hi Hi mặc bộ này nhất định sẽ đáng yêu lắm luôn! Hi Hi có thích không?”

Hi Hi ôm chặt bộ quần áo, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông mềm mại xù xù.
Bé còn áp tròn má nhỏ vào, cọ cọ thật cẩn thận:
“Hi Hi thích ~”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play