Tóm tắt:

Ngài Thế giới và ngài Kẻ khờ có thêm một đôi tai mèo. 


Ghi chú:

Vứt não trước khi đọc, đây là một bộ truyện vô tri. 



Không ai biết, buổi họp của hôi Tarot hôm nay bắt đầu với một cảm giác bất an từ chính Ngài Kẻ Khờ.

Ban đầu, mọi thứ diễn ra như bình thường. Các thành viên xuất hiện trong Lâu Đài Sefirah. Như thường lệ, Tiểu Thư Chính Nghĩa bắt đầu chào các thành viên, nhưng bất ngờ dừng lại khi môi cô thốt lên: “Ngài Thế Giới.”

Mọi người giật mình, quay đầu nhìn Ngài Thế Giới.

“…Mình có nhìn nhầm không vậy?”

Lần đầu tiên, tất cả các thành viên hội Tarot đều có chung một suy nghĩ. Họ không tin vào mắt mình.

Ngài Thế Giới, nhà thám hiểm đáng sợ, điên cuồng Gehrman Sparrow…

…mọc một cặp tai mèo trên đầu!

Ngài Thế Giới vẫn điềm tĩnh trước sự bối rối của họ.

“Mình chết rồi à? Đây là ảo giác trước khi chết sao?” Fors ngẩn ngơ tự hỏi.

“Klein!? Cậu ấy bị sao thế này!?” Đã chịu đựng quá nhiều lần bị đồng nghiệp cũ hù dọa, mức độ căng thẳng của Leonard lập tức tăng vọt.

“???” Trong đầu Emlyn không hiện lên nổi một suy nghĩ nào.

Hội Tarot lập tức hợp nhất thành một khối khi tất cả quay sang Ngài Kẻ Khờ tìm câu trả lời. Nếu Ngài Thế Giới gặp vấn đề, chắc chắn Ngài Kẻ Khờ sẽ biết!

Nhưng họ lập tức nhận một cú sốc thứ hai, còn khủng khiếp hơn.

So với mọi người, khuôn mặt của Ngài Kẻ Khờ bị che giấu kỹ hơn bởi màn sương xám, và Ngài còn đội mũ trùm. Cộng thêm nỗi sợ khi nhìn thẳng vào Thần, tất cả các thành viên Tarot từ lâu đã học cách không nhìn quá lâu—hoặc quá kỹ.

Vì vậy, chỉ đến giờ phút này, các thành viên mới nhận ra có điều gì đó khác biệt với vị Thần của họ.

Ngay cả Cattleya, người từng được dạy riêng rằng không nên nhìn thẳng vào Thần, cũng bỗng dưng mất hết lý trí và lén nhìn Ngài Kẻ Khờ. Khi cơn đau không lập tức ập đến, cô quay đầu hoàn toàn và cố gắng hiểu thứ mình đang nhìn thấy.

Trên đầu Ngài Kẻ Khờ, nhô lên hai hình tam giác từ bên dưới chiếc mũ trùm…………

………………là một cặp tai mèo!

Im lặng. Một bên tai của Ngài Kẻ Khờ cụp xuống trong chốc lát.

Ngài nghiêng đầu, khiến các thành viên Tarot như bừng tỉnh khỏi trạng thái chết lặng. Họ đồng loạt quay mặt đi như lũ trẻ vừa bị bắt quả tang đang làm điều hư. Chỉ có Ngài Ngôi Sao là hơi chậm một nhịp, trông như vừa bị ăn một cú đấm vào mặt.

“Tai… Tai mèo… Ngài Kẻ Khờ có tai mèo… Gehrman Sparrow có tai mèo…” Đầu óc Tiểu Thư Ảo Thuật choáng váng. Ba thế giới quan của cô sụp đổ. Tâm trí cô, không, cả linh hồn cô không thể chấp nhận những gì đôi mắt đang nhìn thấy.

“Nếu chỉ có mình Ngài Kẻ Khờ thì mình còn hiểu được… Không, nếu chỉ là Gehrman Sparrow thì… Không, không, cả hai đều đáng sợ!”

Cô không thể quyết định ai đáng yêu hơn—và kéo theo đó, ai đáng sợ hơn. Không thể nào người đàn ông ám ảnh giấc mơ cô hay vị Thần mà cô tôn thờ lại đáng yêu được! Cô từ chối hiện thực này!

Nếu Fors không đang ở Lâu Đài Sefirah lúc đó, có lẽ cô đã xuất hiện dấu hiệu mất khống chế.

Trong khi đó, Tiểu Thư Trọng Tài lo lắng liếc nhìn người bạn thân của mình. Dù bị màn sương xám che khuất, cô vẫn hiểu rõ trạng thái tinh thần của bạn mình, và lo lắng điều gì sẽ xảy ra sau khi họ rời khỏi cõi này.

Tuy nhiên, cô cũng chẳng khá hơn. Cô cũng bị sốc đến mức thất thần. Việc Ngài Thế Giới có tai mèo còn có thể chấp nhận được, vì anh ấy đúng là mang dáng vẻ của một con mèo―hung dữ và sẵn sàng cào nát bất kỳ bàn tay nào lại gần cho đến khi chỉ còn lại xương! Trong đầu cô bắt đầu hiện lên hình ảnh một con mèo đen bóng mượt…

“Không, mình đang nghĩ gì vậy! Mình phải cẩn thận hơn, nếu không Fors người đã lạc lối và mình sẽ cùng nhau chuốc lấy kết cục thảm khốc…!”

Ở cạnh Fors quá lâu, cô đã vô thức kế thừa chứng sợ hãi Ngài Thế Giới của cô ấy.

“Nhưng tại sao Ngài Kẻ Khờ cũng có tai mèo…? Có phải cấp của mình quá thấp nên không hiểu được lý do của Ngài?”

Cô nhanh chóng chấp nhận đầu hàng và từ chối nghĩ thêm.

Bên cạnh cô, Quý cô Ẩn Sĩ đang căng thẳng chỉnh lại kính, cúi đầu nhìn xuống bàn. “Bàn này thật thú vị… Không biết làm bằng gì nhỉ… Không, đừng nghĩ quá nhiều về cách không gian này được tạo ra. Chẳng phải thật thú vị khi… khi… có cái bàn ở đây… và mình đang ngồi đây… và…”

Cattleya cố tự tẩy não bản thân để không suy nghĩ. Cô sợ bị Ngài Kẻ Khờ trừng phạt lần thứ hai. Mọi người khác có thể không sao, vì họ chưa từng xúc phạm Thần, nhưng cô―người từng bị đánh dấu một lần―sợ rằng mình sẽ không có cơ hội thứ ba.

“Tán dương Ngài Kẻ Khờ! Tôi thề sẽ chỉ đi theo Ngài! Tôi sẽ trở thành giáo sĩ ngay khi quay lại thế giới thật!”

Nỗi sợ hãi Thần đã khắc sâu vào linh hồn Cattleya tất cả chỉ vì một cặp tai mèo nhỏ xíu, mềm mại.

Ở phía đối diện bàn, Ngài Mặt Trăng bối rối đến mức quay đầu nhìn quanh tìm người giải thích dù trong lòng không bao giờ thừa nhận hành động đó.

“Mình thấy đúng không? Ngài Thế Giới và Ngài Kẻ Khờ đều có vật gì đó lạ lạ trên đầu… Trông như tai động vật, như tai mèo… Đây là hình thái thần thoại của họ sao? Mình có nên nhìn thấy không? Không khoan, chẳng phải đó là côn trùng sao… Không lẽ là lời nguyền? Ngài Kẻ Khờ thì chắc không sao, nhưng nếu ngài Thế Giới bị bệnh thì… Nếu anh ta cần thuốc, mình chắc chắn sẽ hét giá.”

Emlyn chợt thấy mình vừa có một suy nghĩ phạm thượng. Anh rùng mình.

“Thôi bỏ đi! Mình sẽ không hét giá! Nếu tên điên Ngài Thế Giới bị bệnh thật thì cả bọn sẽ gặp họa…”

Trong vô thức, Emlyn xem Gehrman Sparrow là chó săn của hội Tarot. Khốn khổ vì chính suy nghĩ của mình, anh lại quay đầu nhìn quanh.

Và rồi vô tình chạm mắt với Ngài Mặt Trời.

Còn Derrick thì… hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Dù đã thấy nhiều mèo kể từ khi rời Thành Phố Bạc, cậu vẫn chưa quen đủ để nhận ra ngay lập tức. Vì thế, dù nhận ra Ngài Kẻ Khờ và Ngài Thế Giới mọc thêm tai giống động vật, cảnh tượng đó không tạo ra cú sốc văn hóa với cậu.

“Ngài Thế Giới và Ngài Kẻ Khờ đang mạnh lên sao? Tuyệt quá! Mình cũng phải mạnh hơn để xứng đáng là tín đồ của Ngài Kẻ Khờ…”

“Không biết mình có thể mọc tai thú không nhỉ? Biết đâu lại hữu ích…”

Mặt Trời Nhỏ cứ thế tán dương Ngài Thế Giới và Ngài Kẻ Khờ mà chẳng hiểu gì. Khi Mặt Trăng nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cậu qua làn sương, anh lập tức né tránh như bị sét đánh.

Tất nhiên, người có nhịp tim căng thẳng nhất là Ngài Treo Ngược, cảm giác như vừa mất 50 năm tuổi thọ.

“Ngài Thế Giới có thể đã bị nguyền rủa, hoặc đó là hình thái thần thoại… Không, chẳng phải là thứ gì đó như côn trùng sao? Sâu Linh… Vậy anh ta bị thương? Nhưng nếu Ngài Kẻ Khờ cũng bị ảnh hưởng bởi lời nguyền đó hoặc năng lực nào đó… Ngài bị thương sao? Hay có điều gì khác? Tai mèo kia là biểu tượng sức mạnh của Ngài Kẻ Khờ, và đó là lý do người được ban phước của Ngài Gehrman Sparrow cũng có chúng? Là dấu hiệu sức mạnh của Ngài đang lớn mạnh? Tán dương Ngài Kẻ Khờ!”

Alger tự thuyết phục bản thân phải tán dương Ngài Kẻ Khờ một cách dễ dàng.

May thay, tay anh giấu dưới bàn, nếu không nỗi sầu muộn sẽ bị tất cả kể cả chính Ngài Kẻ Khở nhìn thấy!

“Việc Ngài Kẻ Khờ không trừng phạt chúng ta dù bị nhìn thẳng… Tán dương Ngài Kẻ Khờ!”

Trong số tất cả, chỉ có hai người giữ được sự điềm tĩnh.

Ngài Ngôi Sao nghĩ: “Klein đang giúp Ngài Kẻ Khờ chịu đựng điều gì đó…? Không, chắc là ngược lại. Vậy Ngài Kẻ Khờ đang gánh một phần lời nguyền nào đó… Cảm ơn Ngài Kẻ Khờ!”

Sự chú ý của anh đổ dồn vào người bạn của mình, Ngài Thế Giới, người anh đang nhìn chằm chằm.

Liệu anh có thể gặp lại Klein sớm không? Anh muốn thấy cặp tai mèo ấy trên gương mặt thật của Klein, không bị màn sương che khuất. Anh luôn cảm thấy khí chất của Klein giống như mèo, khao khát sự yên tĩnh và thoải mái, kèm theo sự ngại ngùng (mà chỉ có Leonard, kẻ hoang tưởng, mới nhìn ra). Giờ đây Klein đã trở thành như vậy, anh cảm thấy có chút được minh oan.

“Mình nên trêu chọc cậu ấy một chút. Coi như trả nợ…”

Một nụ cười vô thức nở trên mặt anh. Nếu không đang ở trước mặt Ngài Kẻ Khờ, anh có lẽ đã dựa ngửa vào ghế.

Còn Tiểu Thư Chính Nghĩ thì đang mỉm cười dịu dàng.

“Ngài Thế Giới cứng đờ quá, mình không đọc được gì cả… Nhưng Ngài Kẻ Khờ thì lại đang xấu hổ đến mức mình có thể cảm nhận được! Nhưng cách Ngài cố giấu cảm xúc lại càng đáng yêu hơn… Cái cách tai Ngài giật nhẹ, nghĩa là Ngài thấy ngại dưới ánh nhìn của chúng mình; và khi Ngài nghiêng đầu bối rối… Mình chưa từng nghĩ Ngài Kẻ Khờ lại dễ thương như vậy… Không, không, Audrey, ngươi đang nói gì thế! Xin lỗi Ngài Kẻ Khờ… Tán dương Ngài Kẻ Khờ, nhưng từ khi nào Ngài lại đáng yêu đến thế… Không!”

Dòng suy nghĩ trong đầu cô dao động dữ dội giữa sùng bái và báng bổ, và cô cảm thấy nếu chẳng may Ngài Kẻ Khờ nhìn thấy tâm tưởng mình, cô có thể khiến Ngài cực kỳ bối rối―và làm tổn thương cả Ngài Thế Giới dịu dàng, người đã cố gắng hết sức để giữ vẻ ngoài cứng cỏi!

Cô cố kiểm soát suy nghĩ, nhưng thất bại hoàn toàn trước ký ức về sự cứng ngắc của Ngài Thế Giới, và những chuyển động nhỏ của Ngài Kẻ Khờ khi bị nhìn chằm chằm.

“Nếu Ngài Thế Giới hay Ngài Kẻ Khờ yêu cầu xóa ký ức về giây phút này, mình sẽ đồng ý ngay. Miễn phí luôn!”

Tất nhiên, tất cả những điều trên diễn ra chỉ trong vài giây.

Tiểu Thư Chính Nghĩa nhẹ nhàng hắng giọng.

“Chúng ta bắt đầu phần trao đổi chứ?”

Với lời nói của cô, mọi người lập tức tỉnh táo trở lại, dù vẫn còn choáng váng để trả lời ngay lập tức.

Ngài Thế Giới nhanh chóng lên tiếng:

“Tôi cần thông tin về…”

Klein, người vừa đổ mồ hôi hột suốt vài giây qua dưới chiếc mũ trùm, cảm thấy muốn bò qua bàn mà quỳ lạy cảm ơn Tiểu Thư Chính Nghĩa. Cảm ơn cô! Thật sự quá lúng túng rồi!

Buổi họp cỷa hội Tarot tiếp tục như bình thường―chỉ bị gián đoạn bởi vài giây chậm trễ mỗi khi ai đó phải nhìn Ngài Thế Giới và thấy đôi tai mèo đang giật giật trên đầu. Khi cuộc họp kết thúc, mọi người gần như đã thích nghi với tình huống mới, và chỉ liếc nhìn Ngài Thế Giới (và Ngài Kẻ Khờ) tổng cộng dưới 100 lần… chắc là vậy… Dù sao thì cũng có tám thành viên mà.

Trong trạng thái ngẩn ngơ tập thể, cuộc họp kết thúc mà không ai nhận được lời giải thích nào, và các thành viên Tarot đều được đưa về cơ thể của mình.

Lâu Đài Sefirah trở nên trống rỗng. Chỉ còn lại một con rối và một vị Thần.

Klein nhìn Ngài Thế Giới, và đôi tai cứng đờ trên đầu anh.

Khác với Ngài Thế Giới một con rối nên không thể vô tình cử động tai mèo, Ngài Kẻ Khờ lại liên tục giật giật đôi tai.

Tại sao tai lại nhạy cảm thế? Ngài Kẻ Khờ tội nghiệp cảm thấy hình tượng một vị Thần bất khả xâm phạm của mình đã tan tành.

Họ đều có thành kiến với mèo sao?

Chắc hẳn thật đau lòng khi vị Thần của bạn biến thành một… “catboy”…

Ngài Kẻ Khờ, người vừa hứng trọn ánh mắt (được cho là) đầy phán xét từ tất cả tín đồ cùng lúc: ………Liệu ta nên thành catgirl thì hơn không?

Con sâu mèo, người rất trân quý hội Tarot của mình, đã dành rất lâu để lo lắng cho hình tượng của mình.


Sau đó.

Klein vừa mới trở về từ Lâu Đài Sefirah thì Sứ Giả xuất hiện và đưa cho anh một lá thư từ Leonard.

Một lá thư từ Leonard? Nhanh vậy sao? Là chuyện gấp à?

Klein vội mở thư ra. Trong đó, Leonard chỉ viết duy nhất một câu, nét chữ nguệch ngoạc vì vội vàng:

“Cậu có thể biến hình thành mèo không?”

Klein: ………Anh tốn một đồng vàng cho chuyện này sao? Đưa cho tôi còn hơn!



Link:https://archiveofourown.org/works/57167659

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play