Tại một quán cà phê, những ngón tay mảnh khảnh, láng mịn của Hạ Kinh Thiền khẽ xoay chiếc ly Americano. Nước đá tan dần làm ướt đầu móng tay cô, để lại vòng tròn ẩm trên mặt bàn.
Đôi môi mọng của người đàn ông ngồi đối diện liên tục cử động, nhưng Hạ Kinh Thiền đã tự ngắt bỏ những câu nói tẻ nhạt của anh ta, để tâm trí trôi theo dòng suy nghĩ riêng.
Màn hình điện thoại bỗng sáng lên. Một tin nhắn WeChat từ chị Vương, người hàng xóm, hiện ra.
“Tiểu Hạ này, người mà chị giới thiệu cho em là lập trình viên ở một công ty Internet lớn lắm nhé. Lương mỗi năm tới năm trăm nghìn tệ, anh ta muốn tìm một người phụ nữ dịu dàng, chăm lo gia đình để sống cùng. Vừa thấy ảnh em, anh ấy đã mê ngay, còn nói không bận tâm tới hoàn cảnh nhà em. Em cứ thoải mái trò chuyện với anh ta đi, có gì cứ nhắn chị Vương nhé.”
Hạ Kinh Thiền ngẩng lên, lướt mắt qua người đàn ông trước mặt. Anh ta mặc áo sơ mi caro, thân hình gầy guộc, đầu to tròn, đeo kính gọng đen, mắt nhỏ liếc qua liếc lại, toát lên vẻ tính toán tỉ mỉ.
Và sự tính toán ấy không chỉ nằm ở dáng vẻ bên ngoài.
Buổi gặp gỡ được cố ý sắp xếp vào bốn giờ chiều tại quán cà phê, tránh giờ cơm. Dù Hạ Kinh Thiền đã đề nghị gặp vào buổi trưa vì tối cô phải làm thêm, anh ta vẫn khéo léo từ chối.
Gặp ở quán cà phê là cách xem mắt tiết kiệm nhất: nếu hợp thì mời đi ăn tối, không thì viện cớ rút lui.
Rõ ràng anh ta là người dày dặn kinh nghiệm trong mấy chuyện này.
Từ khi làm việc ở đài truyền hình, Hạ Kinh Thiền đã quen với những buổi xem mắt như thế này. Dù đối phương hào phóng hay nhỏ nhen, với cô, tất cả đều chẳng khác gì nhau…
Nhàm chán.
Trái ngược với sự thờ ơ của Hạ Kinh Thiền, người đàn ông này lại tỏ ra rất hứng thú với cô.
Chỉ cần không mù, chắc chắn ai cũng khó lòng không rung động trước vẻ ngoài của Hạ Kinh Thiền khi gặp lần đầu.
Chưa đầy một năm làm việc tại đài truyền hình, cô đã được chọn làm ứng viên cho vị trí MC nữ.
Gương mặt cô gần như hoàn hảo. Hạ Kinh Thiền sở hữu vẻ đẹp sắc sảo, đôi mắt cong như mắt hồ ly khiến người ta nghĩ đến một bông hoa quý phái, rực rỡ giữa đời thường.
Ánh mắt của người đàn ông không ngừng lướt qua cô, dán chặt như không thể rời ra: “Thành thật mà nói, anh khá kén chọn về ngoại hình và vóc dáng. Những người anh gặp trước đây đều không đúng gu. Nhưng với em, anh rất ưng ý. Anh tò mò không biết sao một người đẹp như cô Hạ lại chưa từng có bạn trai?”
“Tôi chú trọng cảm xúc của mình,” Hạ Kinh Thiền nhấp một ngụm Americano, đáp lại nhẹ nhàng: “Đến giờ tôi chưa tìm được ai đặc biệt và phù hợp.”
“Vậy là cô Hạ giống anh, đều thích cảm giác bị cuốn hút ngay từ đầu. Thế em thấy anh thế nào?”
Hạ Kinh Thiền nhìn anh ta. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là chiếc mũi tẹt đỏ ửng vì bệnh rosacea, lỗ chân lông to như những chấm đen trên quả dâu.
Cô chẳng còn tâm trí để săm soi thêm bất kỳ chi tiết nào khác trên mặt anh ta.
Quay mặt đi, cô kiềm chế đáp: “Tạm được.”
“Có vẻ cả hai ta đều khá ưng nhau,” anh ta nói.
Hạ Kinh Thiền cúi xuống uống nước để tránh trả lời. Cô không hiểu anh ta lấy đâu ra tự tin rằng cô thích anh ta.
Đàn ông thường tự tin quá mức.
“À đúng rồi, em cao thật, dáng người mảnh mai, rất đẹp,” anh ta ngắm nghía vóc dáng thon gọn, duyên dáng của cô.
“Tôi cao một mét sáu lăm. Còn anh?”
“Anh một mét tám.”
Hạ Kinh Thiền không tin anh ta cao tới một mét tám. Trong những buổi xem mắt, người cao một mét bảy lăm thường tự nâng lên thành một mét tám.
Hơn nữa, lúc anh ta bước vào, cô đã để ý. Anh ta chỉ ngang bằng cô khi cô đi giày cao gót, mà đôi giày cao nhất của cô cũng chưa tới năm phân.
Thấy vẻ nghi ngờ thoáng qua trên gương mặt lạnh lùng của cô, anh ta hơi lúng túng. Nhưng nghĩ đến điều kiện của mình, anh ta nhanh chóng lấy lại phong độ, đẩy gọng kính lên, nói: “Anh thích kiểu người cao gầy như em. Người trước anh gặp quá thấp nên anh không ưng. Anh mong sau này con trai sẽ cao lớn một chút.”
Hạ Kinh Thiền không biết phải đáp lại thế nào.
Cô chẳng muốn tiếp tục cuộc trò chuyện thêm giây phút nào nữa, thi thoảng liếc nhìn điện thoại, đếm từng phút để tới giờ đi làm.
Người đàn ông lại tiếp tục bắt chuyện: “Anh nghe chị Vương nói ba em từng là vận động viên bóng rổ nhưng đã nghỉ, giờ làm kinh doanh. Vậy ông ấy có bảo hiểm xã hội không?”
“Có, vẫn đóng đều, nhưng mức không cao.”
“Mức nào vậy?”
“Tôi không nhớ chính xác.”
“Vậy chắc ông ấy cũng để dành được kha khá từ việc kinh doanh rồi nhỉ. Nếu chúng ta cưới nhau và mua nhà, anh sẽ lo tiền cọc, còn trang trí nhà cửa thì nhà em đảm nhận, được chứ?”
Ngón tay Hạ Kinh Thiền khẽ siết vào quai túi xách: “Có lẽ giờ nói chuyện này còn hơi sớm.”
“Ừ, đúng vậy. Tạm gác chuyện này lại đã. À, ba em kinh doanh gì vậy?”
“Phố ẩm thực Ao Sen. Ba tôi mở nhà hàng ăn uống. Ông ấy nấu ăn rất ngon.”
“Vậy là ông ấy làm nhiều nghề thật, từ vận động viên chuyển sang đầu bếp. Nhân tiện, sao ba em nghỉ thi đấu vậy?”
Câu hỏi này khiến gương mặt cô thoáng tối lại: “Ông bị ngã, chấn thương nặng, xương bánh chè vỡ nát, gần như gãy.”
Nghe vậy, người đàn ông phấn khích hẳn: “Đó là điểm yếu của vận động viên đấy. Dùng sức khỏe để kiếm sống, chỉ cần gặp sự cố là phải đổi nghề ngay. Không như chúng ta, sống bằng đầu óc, chẳng lo thất nghiệp.”
“Nhưng trước đây chẳng phải cũng có nhiều lập trình viên trung niên mất việc sao?”
“…”
Anh ta cầm ly trà Teacrema đã nguội, nhấp một ngụm với vẻ ngượng ngùng.
Hạ Kinh Thiền vốn là người điềm tĩnh, hiếm khi gay gắt. Nhưng người đàn ông này thực sự khiến cô không chịu nổi.
Không muốn nhìn anh ta thêm, cô quay sang màn hình tivi cách đó không xa.
Trên tivi đang chiếu những khoảnh khắc nổi bật từ trận đấu cuối cùng của Hứa Thanh Không trước khi rời NBA.
Chàng trai tóc đen, da trắng bật cao tranh bóng, vượt qua mọi đối thủ như cơn gió, rồi úp rổ đầy mạnh mẽ.
Khán giả và người hâm mộ có mặt không kìm được reo hò, nắm chặt tay.
“Hứa Thanh Không! Đỉnh cao!”
Hứa Thanh Không đáp đất vững vàng, gương mặt sắc nét, đôi mắt sáng rực như ngôi sao tỏa ánh hào quang.
Thành tựu và vinh quang anh đạt được đều là kết quả xứng đáng cho nỗ lực không ngừng. Là ngôi sao sáng giá nhất NBA, Hứa Thanh Không khiến người hâm mộ toàn cầu phát cuồng.
Trái tim đang chậm chạp của Hạ Kinh Thiền như được thổi bùng sức sống, đập rộn ràng không kìm nổi.
Cô yêu thích bóng rổ, đặc biệt là những trận đấu của Hứa Thanh Không.
“Chắc công việc ở đài truyền hình của em cũng ổn định, không quá vất vả,” giọng người đàn ông kéo cô về thực tại.
Anh ta đặt ly trà nguội xuống, nói tiếp: “Anh mong sau này nhà gái sẽ chú trọng gia đình hơn. Anh muốn có hai đứa con, tốt nhất là con trai, vì anh là con một. Gia đình anh khá truyền thống…”
“I don’t want to say goodbye, all I want to do is live with you…”
Chuông báo thức trên điện thoại Hạ Kinh Thiền cuối cùng cũng reo, báo hiệu giờ tăng ca ở đài truyền hình.
Cô đứng dậy, nói với người đàn ông: “Anh rất tốt, chắc chắn sẽ sớm tìm được người phù hợp. Tôi có việc, xin phép đi trước.”
“Ơ… Em đi luôn à? Không trò chuyện thêm sao? Anh rất thích em đấy. Kết bạn WeChat nhé?”
“Tạm biệt.”
Nụ cười trên môi Hạ Kinh Thiền tắt ngấm khi cô quay bước.
Cô bắt taxi ngoài đường, hướng thẳng về đài truyền hình.
Trên điện thoại, tin nhắn thoại từ chị Vương liên tục gửi đến, mỗi tin dài hơn ba mươi lăm giây.
“Tiểu Hạ, cô thất lễ quá đấy. Chị tốt bụng giới thiệu cho cô một người xuất sắc thế này. Biết bao cô gái muốn gặp anh ấy mà anh ấy chẳng thèm để ý. Vậy mà cô lại thẳng tay gạt bỏ.”
“Cô còn tưởng mình là sinh viên, người theo đuổi xếp hàng dài sao? Tự xem lại mình đi. Với hoàn cảnh gia đình cô, ba lớn tuổi lại tàn tật, chỉ có xem mắt mới mong lấy chồng. Được mấy người không để ý tới nhà cô chứ? Cô nghĩ mình đẹp là đủ sao?”
“Tỉnh lại đi. Dù có xinh thế nào, với điều kiện này cũng chẳng để làm gì.”
Hạ Kinh Thiền không nghe tiếp. Cô đáp lại bằng một biểu tượng [mỉm cười], rồi chặn liên lạc của chị Vương.
Taxi dừng trước đài truyền hình.
Đồng nghiệp Tiểu Tuệ, đeo thẻ nhân viên, đang chờ cô ở sảnh, vừa thấy cô đã vẫy tay rồi kéo cô vào thang máy.
“Phỏng vấn Hứa Thanh Không sắp bắt đầu rồi, sao giờ cô mới tới? Dù không phải MC thì cũng nên đến sớm chuẩn bị chứ.”
“Xin lỗi, tôi bận chút việc nên đến muộn.”
“Đi xem mắt đúng không? Tôi đoán ra ngay. Thế nào, có ưng không?”
“Cảm giác như ngồi trên đinh, lưng đau nhói, cổ họng nghẹn lại…”
“Khó chịu vậy sao!”
“Anh ta vừa gặp đã nói muốn sinh con, còn đòi sinh hai đứa.”
“Trời ơi, người từ thời phong kiến xuyên không tới à?”
“Chắc thế.”