Tổn thọ rồi, thế mà một quả trứng lại ấp ra một con người!
Không biết từ lúc nào Ngôn Càn đã ngừng khóc.
Hắn cẩn thận, thăm dò, đưa tay về phía bé gái. Dường như muốn chào hỏi hắn, nắm tay nhỏ mềm mại và dịu dàng kia nhẹ nhàng đập vào mu bàn tay hắn.
Không hề đau chút nào, mà còn mềm mại như bông nữa, giống như được bàn chân mèo vuốt ve vậy.
Cái đụng chạm này khiến cho toàn bộ trái tim của Ngôn Càn như được ngâm vào trong nước ấm, ấm áp đến nỗi làm cả người hắn gần như tan chảy.
Hắn lập tức cười ngây ngô: “Vũ tỷ, muội muội không khóc, còn chạm vào đệ nữa này.”
Lời còn chưa dứt thì đứa bé đã đấm vào hắn từ cả hai phía.
Ngôn Lạc Nguyệt đấm hắn rất mạnh bạo.
Nếu không phải giọng nói trẻ con không thể phát ra âm thanh chính xác thì có lẽ nàng đã gân cổ hét lên "Cứu mạng" rồi.
Không ai biết vào giờ khắc này, một luồng sáng đỏ mờ nhạt đang lóe lên trong tầm mắt của Ngôn Lạc Nguyệt.
Hiệu ứng hình ảnh này giống hệt như hiệu ứng đặc biệt trong trò chơi trực tuyến "Vạn Giới Quy Nhất" mà nàng từng chơi ở kiếp trước.
Đèn đỏ nhấp nháy có nghĩa là thanh máu đang ở trạng thái nguy cấp, đèn đỏ nhấp nháy càng sáng thì giá trị sinh mệnh càng yếu và tình hình càng nguy hiểm.
Khoảnh khắc Ngôn Càn vô tình làm rơi quả trứng thì Ngôn Lạc Nguyệt đã giật mình, một luồng sáng đỏ mờ nhạt bao phủ tầm nhìn của nàng.
Ngôn Càn: “…” Hả? Cho dù không bị tấn công mà chỉ bị dọa sợ thôi thì giá trị sinh mệnh cũng bị trừ sao?
Vậy, rốt cuộc giá trị sinh mệnh hiện tại của nàng còn bao nhiêu?
Sau khi gấp gáp tìm kiếm cuối cùng Ngôn Lạc Nguyệt cũng tìm thấy ký hiệu thanh máu của cơ thể này ở phía trên đầu mình.
Chỉ nhìn thấy một sợi chỉ đỏ run rẩy lơ lửng thẳng đứng phía trên đầu Ngôn Lạc Nguyệt.
Khi Ngôn Lạc Nguyệt di chuyển sang bên trái thì sợi chỉ đỏ cũng di chuyển sang bên trái, khi Ngôn Lạc Nguyệt di chuyển sang bên phải thì sợi chỉ đỏ cũng di chuyển sang bên phải.
Sợi chỉ đỏ nhỏ bé yếu ớt như đầu của một thân cây lúa mì đang run rẩy trong gió mùa thu.
Ngôn Lạc Nguyệt: “…”
Ngôn Lạc Nguyệt nghẹn họng nhìn trân trối, trợn mắt há hốc mồm.
Làm gì có nhân vật nào mà chỉ có 1 điểm máu lúc mới bắt đầu chứ? Nhà lập trình game đâu, ngươi không phải là người!
Nửa giây sau, Ngôn Lạc Nguyệt nhanh chóng triển khai hoạt động tự cứu mình.
Nàng vô cùng tích cực bóc vỏ trứng, hy vọng có thể phá vỡ lớp vỏ càng sớm càng tốt để được thế giới bên ngoài cứu giúp.
Sau đó, Ngôn Lạc Nguyệt mới nhận ra... mình đã nghĩ nhiều rồi.
Vỏ trứng đã bị lột sạch hoàn toàn, luồng khí lạnh từ bên ngoài ùa vào khiến cho Ngôn Lạc Nguyệt run bần bật trước thế giới mới.
Truyện được edit bởi editor Lan Nhi và chỉ được đăng miễn phí tại app TYT
Chịu cái lạnh xâm chiếm, trong tầm nhìn của Ngôn Lạc Nguyệt màu đỏ nhạt tượng trưng cho sự nguy hiểm nhanh chóng biến thành một tia sáng đỏ rực báo hiệu nguy hiểm.
...Có chuyện gì vậy? Bị lạnh mà cũng mất máu nữa hả?
Ngôn Lạc Nguyệt mở to mắt, với cái giả thiết vô cớ gây rối này nàng thực sự không thể tin được.
Điều khiến nàng càng không thể tin được hơn là có hai người lớn, một nam một nữ đang đứng trước mặt nàng, nhưng cả hai đều ngơ ngác như thể vẫn chưa phản ứng lại kịp. Thậm chí họ còn chẳng thèm quấn em bé vào ga giường.
“Bo, be, bá, bị...”
Ngôn Lạc Nguyệt cố gắng phát ra tiếng "chăn".
Nhưng đột nhiên Ngôn Vũ giật mình, như thể lời nói của Ngôn Càn đã nhắc nhở tỷ ấy.
Tỷ ấy lẩm bẩm: “Đúng rồi, nghe nói trẻ con vừa mới sinh đều phải khóc thật to mới được...”
Tiếng tụng kinh của Ngôn Lạc Nguyệt đột nhiên dừng lại, một dự cảm không lành đột nhiên ập đến, nhanh chóng lan truyền đến từng dây thần kinh giao cảm trong cơ thể nàng.
Chờ, chờ một chút…
Không còn kịp nữa rồi.
Giây tiếp theo, Ngôn Lạc Nguyệt đã bị Ngôn Vũ xách cổ chân nhấc ngược lên.
Sau đó, một cái tát giòn tan nhanh chóng đập vào mông của Ngôn Lạc Nguyệt.
“Chát!”
Ngôn Lạc Nguyệt đã bị tấn công!
Ánh sáng đỏ nhạt tượng trưng cho nguy hiểm trong tầm nhìn nhanh chóng biến thành ánh sáng đỏ như máu, cực kỳ nguy hiểm!
“…”
Miệng nàng mím lại, một lượng lớn chất lỏng trong suốt không thể kiểm soát chảy ra khỏi mắt nàng. Bản năng của trẻ con đã thúc đẩy Ngôn Lạc Nguyệt gào khóc.
“Oa”
Sao nàng lại có một thân thể như vậy chứ? Sao mà nàng mới vừa sinh ra lại gặp phải hai người lỗ mãng như vậy!
Thanh máu ngắn như thế, người phụ trách chăm sóc lại không có kinh nghiệm như vậy. Đây quả là khởi đầu địa ngục mà, trong cái tình trạng hỗn loạn như vậy ai mà sống sót cho nổi?
Nếu mà có thể sống sót thì cái mạng phải cứng biết bao nhiêu chứ, dù có làm thế nào thì cũng phải đầu thai thành vương bát mới được!
*Vương bát: đây là tiếng lóng chính cóng để chửi “Đồ con rùa” .
Thì ra nàng lại thực sự đầu thai thành vương bát... à không, là một con rùa đen nhỏ.
Ngôn Lạc Nguyệt nằm trong nôi, đôi mắt đờ đẫn, vô hồn. Nàng ngậm ngón tay cái trong miệng, ngăn lại những lời phàn nàn sắp bùng nổ.
Qua cuộc trò chuyện giữa hai người này, Ngôn Lạc Nguyệt biết được thiếu nữ kia tên là Ngôn Vũ, là người trông coi lồng ấp.
Thiếu niên còn lại là Ngôn Càn, hài tử trong tộc, rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới đến lò ấp trứng để giúp đỡ.
Nửa canh giờ trước, Ngôn Lạc Nguyệt đã nhìn thấy một luồng sáng đỏ như máu trước mắt, trông như thể sắp chết ngay tại chỗ vậy.
Vào thời khắc quan trọng, Ngôn Vũ cởi áo khoác ra, nhẹ nhàng và cẩn thận quấn chặt nàng lại.
Lớp vải mềm mại truyền nhiệt độ vào cơ thể, cách ly không khí lạnh và cũng cứu vớt thanh máu đang yếu dần của Ngôn Lạc Nguyệt.
Nhìn thấy giá trị sinh mệnh của mình dần hồi phục, cuối cùng Ngôn Lạc Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngôn Vũ cẩn thận bế nữ hài lên.
Tỷ ấy chưa bao giờ thấy một thành viên nào trong tộc mình đã hóa hình ở độ tuổi còn quá nhỏ như vậy: Xương của hài tử mềm mại, những ngón tay và ngón chân nhỏ xíu thì mềm như thể chỉ cần tỷ ấy dùng thêm một chút sức nữa là hài tử sẽ bị nghiền nát thành từng mảnh.
Dùng cái tư thế kỳ lạ như khi cầm túi thuốc nổ trên tay, Ngôn Vũ bưng Ngôn Lạc Nguyệt lên như đang bưng mâm đồ ăn rồi đưa đến trước mặt đại trưởng lão.
Sau khi kể lại chi tiết toàn bộ câu chuyện của Ngôn Lạc Nguyệt, Ngôn Vũ ngẩng đầu lên, hy vọng vị trưởng lão tóc bạc râu quai nón trước mặt có thể chỉ bảo cho mình một số điều.