Hai mắt của Ngôn Lạc Nguyệt nhìn đăm đăm, trong đầu phát ra tiếng hò hét tê tâm liệt phế.
Không, nàng từ chối, nàng không cần tạ lễ như thế!
A a a, đây rõ ràng là lấy oán trả ơn mà!
Ngôn Vũ ôm Ngôn Lạc Nguyệt vào lòng như nâng bảo bối, Ngôn Càn ngồi xổm bên cạnh nàng. Mãi cho đến lúc này, tỷ ấy vẫn còn sợ hãi, ánh mắt nhìn Ngôn Lạc Nguyệt tràn đầy cảm giác nghĩ mà sợ, mất đi mà tìm lại được.
Cuối cùng, vẫn là Ngôn Càn ra mặt từ chối: “Người mang về cho tiểu bảo ăn vặt đi, do người không biết thôi. Lạc Nguyệt rất kén ăn, bình thường không thích ăn côn trùng này nọ đâu.”
"Cái gì, Lạc Nguyệt không ăn côn trùng á?" Giọng điệu đối phương kiên quyết nói ngay: “Vậy con bé thích ăn gì? Ta sẽ mang về đổi lấy cá, tôm, sò biển...Không được, không được từ chối, cái này không phải cho con với Vũ nha đầu đâu, đây là cho Lạc Nguyệt!”
Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, Ngôn Vũ mới đóng cửa từ chối tiếp khách, lúc này các tộc nhân lục tục tới cửa tặng lễ mới rời đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT