Tay Giang Phù Sở khựng lại giữa không trung, trầm mặc chốc lát rồi mới thu về, nhàn nhạt nói: “Cánh tay ngươi có thương tích, tuy không nặng nhưng về nhớ bôi thuốc.”
Thì ra… là vì thấy nàng bị thương?
Triều Lộ trong khoảnh khắc cảm thấy áy náy, còn chưa kịp mở miệng nói mấy câu bồi tội, hắn đã xoay người bước đến bàn đá dưới tàng cây quế.
Trên bàn còn đặt hai bao vỏ bưởi đường nàng mang đến tối qua, một bao bó chặt, bao còn lại thì bị bung ra khá tùy tiện. Giang Phù Sở cúi người, từ dưới bàn nhặt lấy viên đường cuối cùng rơi ra, bỏ lại vào bao, sau đó tự mình ngồi xuống ghế đá một bên.
Thì ra những viên đường kia là tối qua trong lúc hắn phát tác giãy giụa mà rơi vãi, thế mà… hắn lại nhặt từng viên một.
Triều Lộ trong lòng khẽ động, nghĩ đến ít nhất hiện tại Giang Phù Sở đối với nàng không mang địch ý, liền vịn thân cây đứng dậy, đánh bạo ngồi xuống đối diện hắn, nhẹ giọng gọi: “Sư huynh.”
Giang Phù Sở không sửa cách xưng hô ấy, chỉ nghiêng đầu nhìn nàng: “Hôm qua lúc ngươi đến, là làm sao lên được đỉnh núi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT