Dưới mái hiên, khi Tiêu Tễ đặt chân đến, Triều Lộ đã chẳng còn ở đó, chỉ còn vị “Quân cô nương” đang ngồi yên trên hành lang, lặng lẽ lau chùi thanh kiếm trong tay, tựa hồ không nghe thấy tiếng bước chân đến gần.
Tiêu Tễ dừng bước, đứng thẳng trước mặt nàng ấy, chăm chú quan sát một hồi lâu.
Ánh mắt đó, nếu theo lễ mà xét, thật có phần vô lễ. Nhưng hắn hiện đang cải trang nữ tử, lại dùng lụa mỏng che mặt, dẫu có thất lễ cũng có thể biện hộ được.
Quân cô nương dường như cũng cảm nhận được ánh nhìn kéo dài bất thường kia, đành ngẩng đầu lên, lễ độ mỉm cười:
“Bạch phu nhân.”
Chẳng rõ vì sao, Tiêu Tễ nghe câu ấy liền cảm thấy như bị châm chọc. Giọng nói đối phương tuy nhẹ lại mang theo vị chua chát khó tả.
Xưng hô ấy thật xa lạ, cũng nhờ thế mà Tiêu Tễ mới sực nhớ bản thân hiện tại mang danh “câm điếc” nên không tiếp lời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play