“Phải,” Triều Lộ đưa tay lên xoa mắt, “ta thương xót hắn.”
“Ta hình như… cũng khóc nhiều quá rồi.” Quân cô nương lau nước mắt, ngữ điệu mang vài phần áy náy, “Tiên phụ từng nói, nước mắt là hình dáng yếu mềm nhất của con người.”
“Kẻ đa tình… mới thường rơi lệ.”
Triều Lộ đột ngột nói: “Ta phải đi rồi.”
Quân cô nương chỉ mỉm cười: “Ngươi muốn đi tìm ái nhân của mình sao… nội quyến mà ngươi thương mến?”
“Phải. Cô nương đến đây, cũng là muốn như thuở trước, lén lút tra xét?” Triều Lộ xoay lưng lại, thuận miệng đáp lấy lệ, “Hôm nay chia biệt, chẳng biết khi nào mới lại gặp, cô nương… bảo trọng.”
Nói rồi, nàng liền bước nhanh về phía cửa khách điếm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT