“Lúc ta mới lên ngôi đã diệt tộc Xà yêu, lật tung cả Tây Sơn, vậy mà vẫn chẳng tìm được thần khí 'Thương Tẫn'.” Tiếng thở dài nhẹ lướt qua, Tiêu Tễ khẽ thổi bụi trên lưỡi kiếm, "Thần khí ở Ma tộc sớm đã không rõ tung tích. Tây Sơn xưng có thần khí chỉ là phô trương thanh thế mà thôi. Tiên tôn, việc này e rằng người sớm đã biết rõ trong lòng? Nếu hôm nay ta không tìm được thần khí thì Thanh Bình Châu thực sự trở thành cá nằm trên thớt của Tiên môn, đến lúc ấy, ta cũng bó tay vô lực.”
Hy Vận bật cười lạnh: “Có bản lĩnh thì đến mà đoạt. Chỉ e ngươi có đào tung cả hoàng đô cũng không lần ra tung tích ‘Vĩnh Sinh’"
“Thật vậy sao?” Tiêu Tễ thong thả hỏi lại, khóe môi nhếch lên, “Nhưng… ta hình như đã biết rồi.”
Lời vừa dứt, kiếm đã xuất. Hắn bất ngờ vung kiếm đâm thẳng về phía Triển Duật, người vẫn đứng đờ ra một bên. Hy Vận kinh hãi, may thay Vọng Sơn quân lập tức rút kiếm nghênh chiến mới đẩy lui được thế kiếm của hắn.
“Ngay từ khi bước vào điện, ta đã cảm thấy có điều không ổn.” Tiêu Tễ nhìn sang Vọng Sơn quân cười hiểm ác, để lộ chiếc răng nanh sắc nhọn, “Cũng may nương nương thừa nhận linh lực bị tổn hao, trong khoảnh khắc phân tâm ấy, ta mới phát giác khí tức quanh người bệ hạ… dường như quá giống nương nương. Thế nên ta cả gan suy đoán…”
Ánh mắt hắn quét về phía Hy Vận: “‘Vĩnh Sinh’ có công dụng gì, ta không rõ. Nhưng nhìn cái tên ấy, e rằng có liên quan đến thuật hoàn hồn tái sinh? Ta quan sát bệ hạ hôm nay cử chỉ cứng nhắc, chẳng khác nào con rối bị điều khiển bằng thuật khôi lỗi. Khi nương nương sai người lui ra, không lẽ vì quá căng thẳng mà quên mất ‘người ấy’ còn ở trong điện?”
Hy Vận siết chặt chuôi kiếm, môi mím chặt, không đáp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT