Bọn họ từng gặp nhau ở rất nhiều nơi: lúc đầu xuân, trong vườn đào e ấp nở hoa; khi hạ sớm, bên bến nước thanh lặng; ngay cả trong hoàng cung, khi lá úa phủ đầy đất. Có lần, nàng cùng chàng đi giữa dòng người tấp nập, hoa đăng thắp sáng cả bầu trời. Nàng hóa thân thành thiếu nữ phàm trần, cùng chàng thả một ngọn đèn bên sông.
Mỗi lần tương phùng đều là thoảng qua, thanh đạm, đôi lời chuyện trò, rồi lại hẹn trước cho lần sau. Nàng hễ vui thì đến, chán thì về, chưa từng cáo biệt; chàng cũng rất hiểu chuyện, chưa từng níu kéo.
Không rõ bao năm đã trôi qua, một ngày đầu đông, khi cây sơn trà kết trái, nàng lại đến theo ước hẹn. Công tử tay ôm một vật làm từ ngọc trắng, tựa mình ngủ dưới gốc cây, đến khi nàng tới cũng chẳng hay.
Thần nữ nghiêng mặt chống cằm ngắm chàng thật lâu. Mãi đến khi một quả sơn trà chín đỏ rụng xuống nện ngay trán, chàng mới choàng tỉnh, vội nói lời xin lỗi:
“Vì sao không gọi ta dậy? Thất lễ rồi.”
Nàng chẳng để tâm, nắm quả sơn trà từng rơi trúng chàng, xoay xoay trong tay, khẽ ngẩng cằm, tò mò nhìn vật trong tay chàng:
“Thứ này là gì vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT