Tựa hồ cảm giác được có người tới gần, Tiêu Tễ khẽ nâng mi mắt, liếc nhìn xuống dưới.
Nhận ra người đến là Triều Lộ, hắn sững người, khó nhọc rụt tay lại, như thể không muốn để nàng nhìn thấy bộ dạng chật vật lúc này của mình.
Nhưng “Ngân Xà” trói buộc chặt chẽ, tiếng rít rít gặm nuốt vang lên, hắn rên khẽ một tiếng. Chu Tước trụ trên đỉnh đầu sáng rực thêm vài phần. Hắn buông bỏ giãy giụa, dứt khoát lên tiếng trước: “Ngươi đến... làm gì?”
Triều Lộ sau khi rõ chân tướng, đây là lần đầu tiên chăm chú nhìn hắn như thế.
Ngoại trừ khi mới gặp nhau năm đó giữa rừng đào, những năm gần đây, nàng rất ít quan tâm Tiêu Tễ đang làm gì, chẳng biết từ khi nào nụ cười lười nhác quen thuộc kia đã dần biến mất, cũng không rõ từ lúc nào hắn và nàng lại ngày càng xa cách.
Lạc Thanh Gia từng nói, Tiêu Tễ động tâm với nàng. Có lẽ... là đã từng chăng?
Khi hoa rơi như mưa, khi cố chấp mang thuốc đến, hay lúc đêm trừ tịch, cõng nàng đang say ngủ trở về Trúc Huyên viện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play