Sáng sớm tinh mơ, hôm nay trời bên ngoài có chút âm u, vài hạt mưa nhỏ đang rơi tí tách tí tách bên ngoài cửa sổ.

Trong phòng ngủ hoa lệ của một căn biệt thự sang trọng, Tô Vãn Kiều đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại.

Trên người cô gái mặc một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, đường viền ren, mí mắt cô cụp xuống, biểu tình lười biếng.

Người phụ nữ có gương mặt trắng nõn diễm lệ, làn da non mềm như da em bé, hàng lông mi dài đen dày khiến dáng vẻ của cô càng thêm động lòng.

Cô duỗi người, dường như chỉ mới vừa thức giấc thôi, lúc này chiếc váy ngủ còn xộc xệch để lộ ra nửa bờ vai trần của người phụ nữ, vô cùng mỹ lệ khiến lòng người rung động, vòng eo thướt tha khẽ trở mình, cô thoải mái duỗi lưng một cái.

Cô bước chân xuống giường, đôi chân tinh tế trắng nõn hoàn toàn lộ ra ngoài.

Cô nhìn về phía chiếc gương ở đối diện đang phản chiếu một gương mặt xinh đẹp, những đường nét gợi cảm và thuần khiết dung hợp với nhau ở cùng một chỗ, tạo ra một dung mạo hoàn mỹ.

Nhìn thấy khung cảnh và những đồ vật xa hoa trong phòng ngủ, cô cảm thấy dường như mình vẫn còn đang nằm mơ, có phần không chân thực.

Tô Vãn Kiều là một tác giả viết tiểu thuyết, bình thường cô cũng sẽ đọc một ít tiểu thuyết đang nổi ở trên mạng để gia tăng vốn từ cho mình, cũng để xem xu hướng hiện nay đang như thế nào.

Hôm qua cô đã đọc một quyển truyện tên là 《 Cố thiếu và kiều thê 》, đây là truyện ngôn tình thể loại hào môn thế gia.

Khi ấy cô lướt thấy tên người vợ của nhân vật phản diện giống với tên của cô, cho nên mới có lòng tò mò đọc thử.

Cô đọc liền một mạch tới tận khuya muộn rồi ngủ thiếp đi.

Bây giờ tỉnh lại thì phát hiện ra, bản thân thế mà xuyên thành người vợ của nhân vật phản diện cùng tên đó rồi.

Phó Hoài Yến là nhân vật phản diện trong bộ tiểu thuyết này, đồng thời cũng là đại thiếu gia của gia đình giàu có nhất Nam Thành.

Anh không ít lần ở trong hoàn cảnh đối đầu với nam nữ chủ có mệnh nghịch thiên, cũng không ít tình huống anh là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của nam nữ chính.

Nếu như không phải anh bị tính kế, ngoài ý muốn mất mạng bỏ mình, kết cục của nhà họ Phó không chừng lại không giống như nguyên tác.

Mà vợ của nhân vật phản diện ở trong sách chỉ có vài dòng miêu tả ngắn gọn, bởi vì tính khí khó chiều nên bị nhà họ Phó chán ghét rồi vứt bỏ, cuối cùng bị đưa ra nước ngoài, sau khi ly hôn thì mắc bệnh trầm cảm rồi qua đời.

Nguyên chủ bởi vì chỉ là một nhân vật pháo hôi, ở trong sách cũng chẳng có thông tin được miêu tả quá chi tiết.

Thế nhưng kết cục của mấy người em trai, em gái của Phó Hoài Yến thì được miêu ta rất kỹ càng, về cơ bản thì đều là chết, người nào không mất mạng thì cũng thành tàn phế, không một ai may mắn thoát được khỏi những kết cục bi thảm.

Gia đình từng là hào môn thế gia tương lai phải sáng chói, cứ thế triệt để mai danh ẩn tích trong tầng lớp thượng lưu.

Trong khi đó, gia tộc được xây dựng bởi con cưng của tác giả, cũng chính là nam nữ chủ, thì dần phát triển thành nhà hào môn giàu có nhất, thay thế cho vị trí của Phó gia trong nháy mắt.

Sau khi đọc xong kí ức của nguyên chủ, Tô Vãn Kiều cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, lo lắng trong nháy mắt đã tan biến, đáy lòng rất nhanh cảm thấy yên tâm.

Bởi vì bất kể kịch bản này phát triển như thế nào, thời điểm nhân vật của cô kết thúc đất diễn thì nhà họ Phó cũng chưa phá sản, cho nên kịch bản của mấy người này căn bản là không thể ảnh hưởng được gì đến cô.

Huống chi mặc dù nguyên chủ bị đưa ra nước ngoài, vĩnh viễn không được trở về, nhưng sau khi ly hôn cô sẽ được bồi thường cho một khối tài sản kếch xù giá trị tới vài tỷ, đủ để cô sống hạnh phúc tới già.

Còn chưa nói tới thân phận của cô bây giờ đã là con dâu hào môn, trên danh nghĩa tài sản vốn đã đếm không hết, trước mắt chỉ cần nằm yên đợi kịch bản đến.

Sau đó cầm tiền rời khỏi Phó gia là tốt rồi, những cái khác chẳng có quan hệ gì với cô.

Cô còn nhớ rõ cô đã xuyên sách đến thời điểm nguyên chủ đang làm loạn tới mức tự sát, sau đó được đưa đến bệnh viện để cấp cứu.

Đến khi có thể khôi phục lại ý thức thì đã nằm ở trong phòng bệnh cao cấp thuộc về nhà họ Phó, lúc ấy thì linh hồn của thân thể này đã đổi thành cô.

Cô cũng còn nhớ, sau sự việc lần này, nguyên chủ không những không có được sự yêu thích hay quan tâm của Phó Hoài Yến, ngược lại còn bị toàn bộ người trong nhà họ Phó đã ghét càng ghét hơn.

Không bao lâu sau, vừa vặn sẽ diễn ra một vài tình tiết trọng yếu, nguyên chủ vốn là nữ phụ ác độc này sẽ nhiều lần gây khó dễ cho nữ chính.

Trên mạng sẽ tuôn ra mấy bài bóc phốt cô nghiêm trọng, công kích tinh thần của cô bằng hàng loạt bình luận.

Lúc này nhà họ Phó quyết định đuổi cô ra khỏi nhà, nhà mẹ đẻ của cô cũng ghét bỏ cô khiến gia đình mất mặt.

Tiếp theo là tình tiết cô bị đưa ra nước ngoài, không bao lâu sau thì Phó Hoài Yến gửi đơn ly hôn cho cô, rồi cô bị trầm cảm và qua đời.

Nguyên chủ chính là một công cụ pháo hôi bằng người ở trong sách, ngay từ thiết lập ban đầu đã có vấn đề.

Lúc nào trong đầu của người này cũng là Phó Hoài Yến, chấp niệm thật sâu, tình tiết thiết lập sẽ khiến cô ấy từng bước từng bước nhảy vào vực sâu.

Kỳ thật đã đọc qua rất nhiều bộ tiểu thuyết, những tình tiết máu chó kiểu này cô từng gặp qua không ít rồi, đã hiểu quá rõ.

Chẳng qua hiện tại cô đã tự mình xuyên thành nhân vật Tô Vãn Kiều, cô khẳng định sẽ không hành động dựa theo kịch bản, cô càng muốn rời khỏi nhà họ Phó sớm chút.

Người giúp việc đang ở ngoài cửa phòng ngủ cung kính đánh gãy suy nghĩ của cô, cô lập tức hồi phục tinh thần, kéo suy nghĩ quay về thực tại.

"Phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong, hiện tại cô muốn dùng bữa chưa ạ?"

Tô Vãn Kiều nhẹ nhàng gật đầu, choàng tạm một chiếc áo khoác mỏng, ưu nhã đứng dậy đi xuống lầu.

Phòng ăn vô cùng lộng lẫy và rộng rãi, mấy nữ giúp việc lần lượt bày những món ăn tinh xảo lên bàn, trên bàn ăn rất nhanh đã xuất hiện những món ăn được nấu từ nguyên liệu quý giá, là một bữa ăn phong phú và xa hoa.

Cô lại một lần nữa cảm nhận được chỗ tốt từ thân phận giàu có của cơ thể này.

Bởi vì ngay cả ăn cơm, cũng sẽ có người giúp việc chuyên phụ trách đứng bếp, cẩn thận chuẩn bị món ăn cho cô, phục vụ rất nghiêm túc và tỉ mỉ, loại cảm giác này quá thoải mái.

Cô điềm tĩnh ưu nhã dùng bữa sáng, trong lúc không để ý những món ăn trên bàn đã dần vơi đi.

Quản gia của nhà họ Phó là ông Trần, phát hiện tâm tình hôm nay của phu nhân rất tốt, ăn uống cũng đặc biệt ngon miệng, hoàn toàn không có bộ dáng đầy buồn khổ như trước đó.

Trước kia, bởi vì lý do ông chủ không cùng dùng bữa với cô, phu nhân mỗi ngày đều mang tâm trạng nặng nề, căn bản là không muốn ăn cơm.

Cũng không biết có phải là ảo giác của ông ấy hay không, ông ấy cảm thấy phu nhân hôm nay có chút không giống lắm so với trước kia.

Tô Vãn Kiều đã có một bữa sáng vô cùng thỏa mãn.

Trước kia nguyên chủ chính là mỗi ngày tự tìm buồn bực cho mình, cả ngày khó chịu u uất.

Trên thực tế thân phận của cô ấy rất tôn quý, tài phú tự do, thế nhưng cứ luôn trong tình trạng rầu rĩ không vui, suốt thời gian qua sống không thoải mái chút nào, suy cho cùng thì cuộc sống như vậy cũng không có gì đáng hâm mộ.

Lúc này có tiếng xe truyền đến từ ngoài cửa biệt thự, quản gia bất ngờ chạy vào cửa nói: "Phu nhân, ông chủ trở về ạ."

Tô Vãn Kiều ngẩn người.

Nhân vật người chồng phản diện của nguyên chủ bình thường luôn bận rộn công việc, lại thêm hai vợ chồng không có tình cảm gì, không bận việc thì cũng chẳng gặp mặt được mấy lần.

Lúc này nghe được anh về nhà, cô không khỏi có chút kinh ngạc.

Nhất là giờ này mới có mấy giờ, sáng sớm mà đã có mặt ở nhà, dù sao thì từ trước tới nay chưa từng thấy qua.

Trong lúc cô vẫn đang nghĩ ngợi lung tung, bên tai đã nghe thấy động tĩnh truyền đến, tiếng bước chân từ xa dần vọng đến gần.

Người đàn ông mặc một thân tây trang màu đen, dáng người cao lớn, thân thể thon gầy, biểu tình lộ ra cảm giác lạnh lùng xa cách.

Trên người anh còn phảng phất hơi thở phong trần mệt mỏi, cả người lộ ra khí chất người sống cấm tới gần.

Gương mặt của người đàn ông này ít nhất vẫn được tác giả ưu ái, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân tới ánh mắt nhìn người, đều mang theo cảm giác áp bách người khác như bậc đế vương.

Toàn thân ngập tràn khí thế, đường nét lạnh lùng kiệt ngạo, chói mắt không ai bì nổi.

Tô Vãn Kiều vẫn là lần đầu gặp gỡ Phó Hoài Yến, ý nghĩ đầu tiên chính là, không hổ là nhân vật phản diện lớn nhất ở nơi này, khí thế xác thực rất cường đại.

Phó Hoài Yến đứng ở dưới tầng, ngước mắt nhìn đến Tô Vãn Kiều.

Anh tựa vào cầu thang nhìn bóng dáng xinh đẹp kia, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì.

Nhưng sau đó nhớ tới Tô Vãn Kiều mấy ngày trước còn làm loạn đòi tuyệt thực rồi tự sát, chân mày anh khẽ nhíu, trong đôi con ngươi lộ ra ý nghĩ gì đó không rõ ràng.

Giọng nói của anh từ tính nhưng không mang theo bất kỳ cảm xúc gì, anh hỏi thăm người làm bên cạnh một câu:

“Thân thể của phu nhân khôi phục thế nào rồi?”

Người làm cung kính vội vàng đáp: “Ông chủ, thân thể của phu nhân đang khôi phục rất tốt.”

“Ừ.”

Sau đó là một hồi trầm mặc.

Tình cảm vợ chồng của hai người thế mà còn không bằng với người giúp việc, đối mặt nhau mà một từ cũng không nói.

Tô Vãn Kiều xoắn xuýt hết nửa ngày, vẫn cất bước đi xuống cầu thang.

Đôi môi mỹ miều cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ, điềm đạm nói: “Hoài Yến, anh về rồi.”

Bởi vì trước đây mỗi khi thấy người chồng phản diện về nhà, nguyên chủ luôn rất cao hứng, vui sướng tới nỗi hận không thể lập tức lao tới nghênh đón anh.

Biểu hiện mà tác giả thiết lập cho nguyên chủ mãnh liệt như vậy, mặc dù cô không làm được loại nhiệt tình như thế, nhưng vẫn muốn duy trì chút thiết lập định sẵn.

Không thể gây ảnh hưởng đến kịch bản được, có như thế cô mới dễ dàng tiến tới ly hôn!

“Ừ.” Phó Hoài Yến đi thẳng lên tầng, căn bản là không muốn để ý tới Tô Vãn Kiều, chỉ nhàn nhạt gật đầu xem như đã đáp lại.

Thái độ lạnh lùng, thật sự là vô cùng cao ngạo khinh người.

Mặc dù Tô Vãn Kiều đã biết trước đức hạnh của người chồng phản diện này là như thế nào, nhưng khi thật sự đối diện với thái độ của anh, trong lòng vẫn không nhịn được phải mắng vài câu.

[Ha ha, tám trăm năm không về nhà được một lần, vừa về đến nhà đã bày ra cái vẻ mặt khó ưa, nhăn nhó u ám như ai thiếu tiền anh vậy.]

Người đàn ông vốn đang đi lên cầu thang, lúc này bước chân đột nhiên cứng đờ, ánh mắt dừng ở trên bậc thang, quay đầu nhìn lại.

Ánh mắt lạnh lùng của Phó Hoài Yến đảo quanh bốn phía một vòng, sắc mặt có chút kỳ quái.

Lại nhìn về phía Tô Vãn Kiều, biểu tình lạnh lùng của người đàn ông có thêm mấy phần vỡ vụn.

Mặc dù ngoài mặt vẫn nhìn không ra vui hay buồn, nhưng đứng ở ngay bên vẫn có thể cảm giác được anh có chỗ không thích hợp.

Phó Hoài Yến thiếu chút nữa cho rằng mình nhìn nhầm.

Thời điểm mà tiếng nói kia vang lên, ngay trên đầu người phụ nữ ở trước mặt anh xuất hiện một khung lời nhắn, thoạt nhìn giống như phần mềm gửi tin.

Trong khung hiện thị đó còn hiện ra nội dung rõ ràng.

[Nhân vật phản diện sao đột nhiên lại dùng loại ánh mắt kia nhìn mình, anh không biết ánh mắt của anh rất đáng sợ sao!]

Biểu tình của người phụ nữ trước mặt anh có chút cấp bách, lại có một chút kỳ quái, nhưng bên tai anh không nghe được bất kỳ âm thanh nào.

Hai mắt Phó Hoài Yến trợn to, nhìn chằm chằm vào Tô Vãn Kiều, ngay cả chớp mắt một cái cũng quên, đáy lòng anh kinh hãi không thôi.

Ánh mắt của anh gắt gao dán lên người đối phương, anh muốn nghiệm chứng nội dung mình vừa nhìn thấy có thật sự tồn tại hay không.

Nhìn quá lâu khiến hai mắt anh phản ứng khó chịu, lúc này mới chớp chớp, lại nhìn lần nữa, lúc này trên đầu người phụ nữ không có dòng chữ gì.

Phó Hoài Yến nhíu mày nghĩ thầm, không lẽ do gần đây anh thức đêm tăng ca quá nhiều, cho nên vừa rồi là anh hoa mắt.

Anh xoa bóp mi tâm, không để ý tới Tô Vãn Kiều nữa, tiếp tục lên tầng.

Tô Vãn Kiều nhìn thấy Phó Hoài Yến đi lên tầng thì nhẹ nhàng thở ra, quay đầu muốn trở về phòng của mình.

Đúng lúc này quản gia lại đi đến trước mặt cô, cung kính nói: “Phu nhân, canh sâm mà trước đó cô dặn dò hầm cho ông chủ, tôi đã bảo phòng bếp chuẩn bị rồi.”

“Canh sâm?”

Phản ứng đầu tiên của Tô Vãn Kiều chính là, mình dặn dò lúc nào vậy?

Thế nhưng nhìn thấy biểu hiện của quản gia tự nhiên như thường, đột nhiên kịp phản ứng lại, đây vốn là sắp xếp trước kia của nguyên chủ.

Bởi vì thời gian tiếp xúc của hai người ngay từ đầu đã rất ít, cho nên nguyên chủ phân phó phòng bếp khi nào Phó Hoài Yến về nhà thì phải ngay lập tức chuẩn bị canh sâm cho anh, đây là một trong những biện pháp nhằm gây sự chú ý với Phó Hoài Yến.

Đơn giản chính là tạo ra lý do để quang minh chính đại tiếp cận đối phương.

Mặc dù hành động này cũng chẳng có tác dụng gì, không thu hút được một chút chú ý nào từ người chồng phản diện, nhưng nguyên chủ vẫn tận tâm duy trì thói quen này.

Dù sao mặc kệ đối phương có đáp lại hay không, cô tốt nhất vẫn nên bảo trì thiết lập của nhân vật, nguyên chủ yêu chồng mình như thế nào thì cô cứ làm theo thế đó.

Trước khi lấy được đơn ly hôn, cô sẽ không để cho đối phương nghi ngờ mình.

Nghĩ như thế, Tô Vãn Kiều gật đầu với quản gia, học theo tính cách của nguyên chủ, đích thân đưa canh qua cho Phó Hoài Yến.

Canh sâm được phòng bếp nấu thật thơm.

Cô bưng khay trên tay, chậm rãi đi đến phòng riêng của Phó Hoài Yến, duỗi tay gõ cửa, đợi cả nửa ngày cũng không nghe được bất kỳ động tĩnh nào từ bên trong.

Kiên nhẫn đợi thêm.

Gõ cửa thêm một lần.

Vẫn không một âm thanh.

Nếu Phó Hoài Yến còn tiếp tục không trả lời, Tô Vãn quyết định sẽ tự mình mở cửa đi vào, để canh sâm lên bàn rồi lập tức ra ngoài.

Dù sao canh đã được đưa đến đúng nơi, nhiệm vụ coi như được hoàn thành, ai thèm quản anh nghĩ gì tiếp theo.

Cửa phòng ngủ không khóa, cô đẩy nhẹ một cái, cửa mở ra.

Bên trong vô cùng yên tĩnh, rèm cửa khép kín.

Cô học theo nguyên chủ, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu: “Hoài Yến, em dặn dò phòng bếp nấu canh sâm cho anh, nhớ uống đấy nhé.”

Tiếng nói phát ra, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.

Căn bản không nghe được người đàn ông đáp lại một câu.

Đáy lòng Tô Vãn Kiều trầm mặc, dứt khoát đi thẳng vào trong, muốn tự để canh lên bàn.

Thời điểm cô bước chân vào trong, vừa vặn tiếng nước từ phòng tắm đột nhiên ngừng lại, người đàn ông quấn khăn tắm đi ra ngoài.

Đập vào mắt cô chính là một thân thể thon gầy, vóc dáng cao lớn, tỷ lệ cơ bắp hoàn mỹ vô cùng.

Trong nháy mắt, Tô Vãn Kiều giật mình trong lòng, động tác đặt bát canh xuống trở nên chậm chạp chốc lát.

Nhưng rất nhanh cô đã kịp phản ứng lại, vành tai khẽ nóng lên, ngoài mặt vẫn làm bộ thản nhiên như không có việc gì, bình tĩnh quay mặt đi chỗ khác.

Mặt không đổi sắc, giống như chẳng nhìn thấy cái gì đang phát sinh.

Mà lúc này, Phó Hoài Yến nhìn thấy ngay trên đầu Tô Vãn Kiều bất ngờ nhảy ra một khung thoại.

Bên trong khung thoại, từng dòng nội dung hiện ra, hàm nghĩa hoàn toàn trái ngược với biểu tình bình thản trên mặt cô.

[A a, người đàn ông này dáng người tốt thật, cơ bụng thế mà có tám múi đấy, thật là khiến người ta chịu không nổi...]

"…"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play