Đã mấy ngày trôi qua kể từ cuộc đối thoại giữa Đổng Thạc và Phương Lai. Mặc dù nhờ phước của Đổng Thạc, hai người gần như ngày nào cũng chạm mặt trong cùng một tòa nhà, nhưng từ đó về sau, anh không dám nhìn thẳng vào mắt Lư Linh Vận cũng như nói chuyện bình thường với cô nữa. Anh không biết tại sao mình lại bị ảnh hưởng nhiều như vậy chỉ vì những lời linh tinh của một thằng nhãi xấu xa. Anh chỉ dần dần ý thức được rằng, đối với anh mà nói, Lư Linh Vận đã trở thành một “người đặc biệt”.
Bởi vì đặc biệt, cho nên mới để ý, cho nên……
“Ơ, sao thế? Giờ làm việc không ở trong cục, lại chạy ra quán cà phê suy ngẫm về cuộc đời à?” Tể Phong từ phía sau vỗ mạnh vào vai Đổng Thạc: “Không giống đội cảnh sát hình sự chúng tôi, một năm 365 ngày, một ngày 24 tiếng, lúc nào cũng bận, gần đây chẳng phải các cậu không có vụ án lớn nào sao? Sao lại mang dáng dấp trăm đắng nghìn cay thế này?”
Đổng Thạc vẫn chìm đắm trong thế giới của mình, không trả lời.
“Có chuyện gì thế?” Nhìn dáng vẻ của Đổng Thạc, Tể Phong thu hồi nụ cười, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Đổng Thạc: “Tra án đến mức nghi ngờ nhân sinh luôn à?”
“Nghi ngờ nhân sinh?” Lần này, Đổng Thạc trả lời: “Chắc là vậy.”
“Nghi ngờ thế nào, kể tôi nghe xem?” Tể Phong ghé sát lại gần, ra vẻ chăm chú lắng nghe.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play