Mười phút sau, Trâu Tường Bình lại ngồi xuống vị trí cũ, lại gọi một ly nước xoài và một bát dương chi cam lộ. Chỉ có điều, lần này người ngồi đối diện cậu cũng gọi món, nhưng người đó không phải Lư Linh Vận.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì sao? Trông em không vui lắm. Cô ấy là chị của em à?” Đổng Thạc hỏi.
Trâu Tường Bình không trả lời, mà bước nhanh đến thùng rác, không ngại bẩn nhặt chai nước suối mà Bành Toa vứt, đặt lên bàn: “Anh Đổng, em có thể nhờ anh một việc được không?” Không biết từ đâu lấy ra một sợi tóc, đặt bên cạnh chai nước.
“Giám định quan hệ huyết thống?” Nhìn điệu bộ này, Đổng Thạc lập tức hiểu ý của cậu.
Trâu Tường Bình “dạ” một tiếng: “Em nói chuyện với chị ấy rồi, tuổi tác không khớp. Chị ấy không nhớ nhiều chuyện hồi nhỏ, những gì nhớ thì lại không khớp. Hơn nữa……” Cậu ngẩng đầu nhìn Đổng Thạc: “Người nước ngoài vừa rồi, anh có thấy không?”
Đổng Thạc gật đầu.
“Đó là chị họ lớn lên ở nước ngoài của chị ấy, con lai Trung Anh. Chị ấy mồ côi, được ông ngoại nuôi lớn, nhưng có một người cậu di cư. Chị ấy nói, năm ấy chị ấy rời khỏi cô nhi viện tự lập là vì con gái của cậu chị ấy đến Trung Quốc định cư. Chị ấy đến nương nhờ chị họ, làm việc ở công ty do chị họ và người khác cùng đầu tư. Nhưng em…… bất kể cha ruột hay mẹ ruột của em, bọn họ đều là con một. Em làm gì có cậu hay chị họ? Cho nên, chị ấy nói, có lẽ bọn em không phải chị em.” Tuy rằng miệng kết luận như thế, nhưng khuôn mặt của Trâu Tường Bình lại là vẻ không cam lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play