“Chẳng lẽ hai vị cảnh sát đây cho rằng, tôi là đồng phạm?”
“Không thể loại trừ……” Vừa bị Đổng Thạc lườm một cái, Xa Nhuệ lập tức hậm hực ngậm miệng lại.
Lư Linh Vận cười nhạt, sắc mặt hơi tái nhợt: “Hay là, cảnh sát cho rằng, tôi có liên quan đến người chết mà các anh đề cập đến? Cái chết của người đó liên quan đến tôi? Tôi…… giết……”

“Không phải.” Giọng của Đổng Thạc rất trầm, chứa chút cảm xúc khó tả: “Hoàn toàn ngược lại, cô không phải đồng phạm, mà là một nạn nhân khác.”
Một nạn nhân khác. Ngón tay đặt trên bàn của Lư Linh Vân run lên mất kiểm soát, tầm nhìn mắt phải hơi mờ, mí mắt giật không ngừng, tựa như nhãn cầu có thể bật ra khỏi hốc mắt bất cứ lúc nào.
“Cô nói mình không nhớ gì về tối hôm đó, nhưng lại có thái độ bình thản về chuyện mất trí nhớ của mình. Sự bình thản này thường chỉ có hai khả năng: Thứ nhất, cô mắc bệnh tâm thần, đã quen với việc mất trí nhớ; thứ hai, cô đang nói dối. Tôi nghiêng về khả năng cô đang nói dối hơn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play