Editor: Moonliz
Rất khó để nói xác suất xảy ra tai nạn trong tiết Độc dược là cao hay thấp, nhưng ít nhất, bản thân Anastasia chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp chuyện theo cách này.
Tiết Độc dược của nhà Hufflepuff học chung với Slytherin, về cơ bản suốt buổi học hai bên không nói chuyện, không giao lưu, giữ đúng trạng thái “ghét nhau nhưng chưa gây chiến”, tạm thời hòa bình. Tuy nhiên, từ sau Giáng Sinh, dường như cả Hogwarts bao trùm bởi một bầu không khí lạ lùng, căng thẳng vô hình len lỏi khắp nơi, kể cả trong tiết Độc dược của năm nhất.
Một vài trò chơi khăm nhỏ “không đáng kể” thì lũ lửng nhỏ yêu hòa bình vẫn có thể nhẫn nhịn bỏ qua, cho đến lần này, một con sâu róm chưa xử lý kỹ, trộn với lá tầm ma khô, bị ném thẳng vào vạc thuốc bên phía Hufflepuff.
Có lẽ ban đầu mục tiêu không phải là Anastasia, vì ngay khi vạc thuốc nổ tung, cô nghe thấy bên Slytherin có tiếng lộn xộn: “Ê! Ném nhầm rồi!”
Nhưng cho dù có nhắm trật đi chăng nữa, thì lúc đó những nguyên liệu bị ném sai đã kịp rơi vào vạc. Ruth và Anastasia không hề đề phòng, đến lúc phản ứng lại thì vạc đã nổ tung. Ruth đứng xa hơn nên chỉ hét lên sợ hãi, còn Anastasia thì bị thuốc văng thẳng vào người. Trước khi thế giới quay cuồng trước mắt, cô chỉ mơ hồ nhớ hôm nay họ đang điều chế… thuốc hồi xuân.
“Ôi Merlin ơi…” là câu than cuối cùng trong lòng cô trước khi gục vào lòng Ruth.
...............
Tin tức “Anastasia Rivera, cô gái xinh đẹp nhất khóa này của nhà Hufflepuff bị thương trong tiết Độc dược do Slytherin gây ra” nhanh chóng lan truyền khắp Hogwarts. Lời đồn cứ thế biến dạng, đến lúc Faria nghe được thì phiên bản câu chuyện đã thành ra: vì tỏ tình thất bại nên một nam sinh Slytherin đã chuyển yêu thành hận, ném thuốc độc làm cô bị thương.
Khi Faria và Lily chạy đến phòng y tế, họ cứ tưởng sẽ thấy một Anastasia mình đầy thương tích, hôn mê bất tỉnh. Nhưng khi kéo tấm rèm ra, những gì họ thấy là, hửm?
Họ thấy một bé gái đầu to thân nhỏ, tóc vàng óng, mặc áo choàng phù thuỷ phiên bản tí hon, khuôn mặt tròn trịa với đôi mắt xanh nhạt ngấn nước.
Bà Pomfrey đang nhẹ nhàng dụ cô bé uống thuốc, cảnh tượng này thực sự gây sốc, vì vốn dĩ bà Pomfrey nổi tiếng “nói nặng mắng nhẹ” bất kỳ ai vào phòng y tế, luôn càm ràm vì sự bất cẩn và vụng về của học sinh.
Cô bé ấy chính là Anastasia, khi quay đầu lại thấy anh trai to lớn như một “người khổng lồ” đứng trước mặt, nước mắt cô rơi lã chã, “Faria…” cô giơ hai cánh tay nhỏ lên đòi ôm.
Trái tim Faria cuối cùng cũng trút được gánh nặng, rồi lại bắt đầu đập mạnh vì sự hoảng sợ đến muộn, nếu loại thuốc đó là axit ăn mòn thì sao? Anh vốn hoảng quá nên chưa kịp xác nhận điều gì cả.
Anh vội ôm lấy cô em gái bé tí xíu đang khóc thút thít, vỗ về: “Thea… đừng khóc nữa, Thea à.”
Lily ngồi bên cạnh, gạt những lọn tóc ướt dính trên má đi giúp Anastasia: “Slytherin thật quá đáng, nhỡ đâu họ ném phải gai nhím thì sao!”
Lúc này, trong lòng Lily cũng vô cùng rối bời, vì cô ấy biết người cũng học tiết đó là Severus, cũng từng trải qua nhiều giờ học ở thư viện cùng Anastasia, nhưng thậm chí lại không buồn lên xem tình hình của cô. Dù sao chuyện này cũng do học sinh của nhà họ gây ra.
Thật khó để nói Severus đúng hay sai, nhưng với tư cách là bạn của cả hai, Lily thực sự thấy buồn.
Có vẻ như Anastasia bị “hồi xuân” cả suy nghĩ, dáng vẻ nức nở của cô đáng yêu đến mức làm Faria muốn bật cười không đúng lúc. Nếu không biết rõ em bé trong lòng vẫn là cô em gái mười một tuổi thì có khi anh đã ôm má rồi thơm cô một cái rồi.
Ruth vẫn ở lại phòng y tế để trông cô. Cô bé lửng hiền lành, ôm một bụng tức giận rồi kể lại đầu đuôi sự việc cho Faria nghe: “Thứ đó bỗng bị tụi nó ném vô vạc thuốc làm cái vạc nổ tanh bành luôn ấy ạ, giáo sư đã bế Thea vào phòng y tế rồi mà tụi nó thì vẫn cười!”
Đó là một lời kể mộc mạc, chân thật, không hề thêm mắm dặm muối. Còn cô bé Anastasia đang nức nở lại bị phân tâm, thầm cho bạn thân của mình một điểm O cho khả năng kể lại câu chuyện.
Sắc mặt Faria trở nên u ám. Anh đã hỏi được tên kẻ chủ mưu từ Ruth. Anastasia mở to mắt nhìn anh, chẳng lẽ anh cô định trả thù bằng cách đấu tay đôi với tụi Slytherin sao? Anastasia biết rõ khả năng ghi thù của anh trai mình như lòng bàn tay.
Là một chú sư tử nhỏ đúng chuẩn nhà Gryffindor, Faria chưa bao giờ che giấu cảm xúc, đã làm là phải làm thật.
Thấy rõ sự lo lắng của em gái, Faria xoa mái tóc vàng dài của cô bé: “Anh đã báo cho cha mẹ rồi, họ rất lo cho em. Ngoan nào, uống thuốc và đợi thuốc hồi xuân hết tác dụng nhé?”
Anastasia không thể phản đối. Không biết là do bản năng buồn ngủ của trẻ con hay do thuốc an thần mà bà Pomfrey đưa, chẳng bao lâu sau, cô đã lim dim ngủ ngon lành trong vòng tay rộng lớn của anh trai.
...............
Khi cô mơ màng tỉnh dậy, bị những bóng người lờ mờ bên cạnh dọa cho giật mình, là nhóm bốn người Gryffindor… và còn có cả Lily nữa!
“Lily!” Anastasia hoảng hốt nhìn ra ngoài thấy trời đã tối sầm: “Đã tới giờ giới nghiêm rồi à? Sao các cậu còn ở đây?”
Lily trông cực kỳ tức giận, trong ánh sáng mờ nhạt, mái tóc đỏ của cô ấy như phát sáng, không rõ có phải vì giận đến phát sáng không: “Potter cứ khăng khăng đòi tới phòng y tế thăm cậu! Tớ đành đi theo, ai mà biết cậu ta lại giở trò gì!”
Anastasia nghe thấy tiếng James Potter la lớn từ phía sau: “Này! Ai bảo bọn tớ chỉ biết chơi khăm hả?”
Cô nghĩ ngợi hồi lâu, mà… quan hệ giữa cô và James Potter có tốt đến mức đó không nhỉ?
Còn chưa kịp nghĩ xong, Remus Lupin đã bước tới: “Mọi người đều lo cho cậu lắm, Sirius còn đòi đi đấu tay đôi với đám Slytherin cùng anh Faria nữa cơ!”
Peter chen vào từ phía sau bằng giọng the thé: “Nhưng mà bị anh Faria từ chối rồi.”
Sirius Black không hiểu sao lại ho dữ dội mấy tiếng như thể tự nhiên lại bị viêm họng: “Vốn dĩ tớ đã chướng mắt với tụi Slytherin từ lâu rồi mà —”
Anastasia còn đang mơ màng thì lập tức bị chú ý thu hút bởi câu nói đó: “Faria muốn đấu tay đôi với Slytherin á!”
Dáng vẻ bé gái tầm ba tuổi của cô lúc ngạc nhiên trông thật đáng yêu, mái tóc vàng lượn sóng mềm mại gần như phủ kín bờ vai nhỏ xíu, ánh trăng chiếu vào khiến nó phát sáng như vàng ròng, Sirius nhìn đến ngẩn người, bỏ lỡ cơ hội trả lời.
Remus gật đầu điềm đạm: “Cậu nhóc Slytherin năm nhất ném đồ vào vạc thuốc ấy có một ông anh năm năm. Anh Faria đã gửi thư thách đấu rồi, Wilson đã đồng ý. Trận đấu sẽ diễn ra vào chiều thứ tư tuần tới.”
Anastasia nghe vậy thì lại có cảm giác “quả nhiên là vậy”. Tuy việc anh trai bảo vệ mình khiến cô thấy ấm lòng, nhưng… "Nhưng mà Wilson là học sinh năm năm…” cô lo lắng nói nhỏ.
Sirius hừ nhẹ, đôi mắt xám đậm đầy vẻ khinh thường: “Cả nhà Wilson đều là lũ đầu đất —”
Thấy Anastasia đang mở to mắt nhìn mình chăm chú, Sirius bỗng cảm thấy như mình vừa nói bậy trước mặt trẻ nhỏ. Cậu ho khẽ một tiếng: “Yên tâm đi, cậu còn không biết anh trai mình giỏi đến mức nào à?”
Cô hồi tưởng lại những lần anh trai mình đạt điểm O toàn bộ môn học (một hiện tượng lạ lùng của Gryffindor), bất giác thấy yên tâm hơn hẳn. Từ nhỏ Faria đã luôn là “con nhà người ta” trong truyền thuyết: thông minh, dũng cảm và chính trực, được làm em gái của anh thật là hạnh phúc, cô bé thầm nghĩ.
Cuối cùng Lily cũng kết thúc màn cãi nhau với James Potter, lại giống như một “bà mẹ già” đứng lên đuổi người: “Thôi về đi, để cậu ấy còn nghỉ ngơi!”
(James Potter thì nhỏ giọng càu nhàu với Sirius: “Cô ấy y hệt bà Pomfrey luôn ấy.” Và đúng như dự đoán, bị Lily gõ cho một cú vào đầu.)
Bốn cậu con trai đành tạm biệt Anastasia. Lily thơm nhẹ lên má cô: “Ngủ ngoan nhé Thea, mai là cậu trở lại bình thường rồi.”
Anastasia ngoan ngoãn vẫy tay chào năm người bạn, bàn tay nhỏ múp míp vung vẩy làm cả bọn… bị “đốn tim” toàn tập.
Trên đường về, James Potter bỗng nhớ lại: “Tại sao tớ lại muốn đến thăm Anastasia nhỉ? Tớ với cô ấy có thân đến thế đâu?”
Hình như lúc đó khi đang ở trong phòng sinh hoạt chung, cả bọn bàn về chuyện xảy ra trong tiết Độc dược, rồi lại cùng chửi bới Slytherin thâm độc —— sau đó Sirius nói Evans tức phát khóc —— rồi lại một khoảng lặng —— cuối cùng Sirius vươn vai, cười cười bảo: “Lâu rồi không đi dạo đêm, dạo này cuộc sống nhạt nhẽo quá.”
Tiếp theo đó là Remus và Sirius trao nhau một ánh nhìn… mà James không hiểu gì.
Remus nói: “Hay là tiện thể đi thăm Thea đi?”
Và thế là… họ có mặt ở phòng y tế.