Editor: Moonliz

Tiết Thảo dược học được học chung với nhà Gryffindor, rất khó nói là tiếng cười nhiều hơn hay những tình huống mạo hiểm nhiều hơn.

Hôm nay, bài học xoay quanh rễ cây Mandrake. Lily cùng nhóm với Anastasia, quay lại như một người chị gái để cẩn thận kiểm tra tai nghe của cô đã đeo ổn chưa. Anastasia có nước da sáng, mái tóc vàng và đôi mắt xanh nhạt, kèm thêm chiếc tai nghe lông màu nâu sẫm bên cạnh, trông đáng yêu đến mức làm Lily gần như “tan chảy”.

Không ít ánh nhìn từ các nam sinh xung quanh đổ dồn về phía họ, đặc biệt là các học sinh Gryffindor còn “nhiệt tình” hơn cả Hufflepuff. Lily trừng mắt lườm từng người một, trừng đến khi thấy Potter đang nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt cô ấy lập tức sầm lại. 

Hai cô gái nhổ rễ cây Mandrake cùng nhau và nhanh chóng đặt nó vào chậu đất khác rồi vội vã lấp đất lại. Dù đã có tai nghe nhưng họ vẫn nghe thấy tiếng hét chói tai của Mandrake — cùng với tiếng giáo sư Sprout la lớn: “Trò Potter! Trò Black! Đừng nghịch cây Mandrake —!”

Rồi là một tiếng hét của Potter, khi cậu ấy bị rễ Mandrake cắn chặt lấy ngón tay. Black đứng bên cạnh bật cười lớn, rồi cả lớp Thảo dược học cũng cười ồ lên.

“Ồ — tôi nghĩ giờ thì trò Potter đã hiểu tại sao rồi, đúng không?” Giáo sư Sprout mỉm cười nói.

Anastasia không biết Potter có hiểu ra không, nhưng riêng cô thì chắc chắn đã hiểu.

.........…

Trên đường rời khỏi lớp, cả người Anastasia bất ngờ bị nhấc bổng lên, khiến cô hét lên một tiếng. Khi quay đầu lại, quả nhiên là Faria. Anh trai cô ôm chặt cô bé trong lòng rồi chào Lily: “Lily, có muốn đi xem luyện tập Quidditch cùng bọn anh không?”

Faria là một trong hai truy cản của đội Quidditch nhà Gryffindor. Thân hình vạm vỡ và sự linh hoạt của anh đã gây khó dễ cho các đội đối thủ nhiều lần và anh là một “ngôi sao sân cỏ” nổi tiếng trong trường.

Mắt Lily sáng lên, cô ấy vui vẻ đồng ý ngay.

Anastasia đỏ mặt, cố vùng vẫy để được thả xuống nhưng Faria không chịu buông. Anh gần 15 tuổi, cao lớn hơn nhiều so với cô em nhỏ. Anh ôm chặt cô em gái yêu quý, hoàn toàn phớt lờ lời than phiền của cậu bạn Johnson Smith đang nài nỉ bên cạnh: “Cho tớ ôm Thea một chút đi, để tớ ôm cô bé tí…” 

Không thể thoát ra được, Anastasia đành vùi mặt vào ngực anh trai như một chú đà điểu. Không ôm được cô bé, Johnson chuyển sang trò chuyện với Lily. Hai người đều hoạt bát, nhanh chóng trở nên thân thiết.

..............

Sân Quidditch được bao quanh bởi khán đài, hai đầu sân mỗi bên đều có ba cột vàng cao 50 feet. Sau khi Faria gặp đồng đội thì nhẹ nhàng đặt em gái xuống, dặn dò hai cô gái đứng sang một bên cẩn thận kẻo bị trúng bóng.

Điều bất ngờ là bốn cậu nhóc Gryffindor năm nhất cũng có mặt tại sân. Potter kích động kéo tay áo Black: “Nhìn kìa! Là Evans và Rivera!”

Black nhìn cô gái nhỏ đang thơm chào tạm biệt anh trai mình, hừ nhẹ một tiếng — không rõ là vì cảm động trước tình cảm anh em hay ghen tị: “Cậu mau đi chào hỏi Evans đi.”

Khi Potter hào hứng chạy đến, Black lại thì thầm với hai người bạn còn lại: “Biết đâu Evans sẽ vì Quidditch mà chịu đựng được mấy trò quấy rối của cậu.”

Cả ba cùng phá lên cười. 

Black đoán không sai. Tuy Lily lườm Potter một cái thật sâu, nhưng vẫn kiên nhẫn tìm một chỗ ngồi trên khán đài  cùng Anastasia.

Anastasia thì chẳng rảnh để để ý đến mấy “sóng ngầm” giữa hai người họ, cô gái xinh đẹp nhỏ bé cứ nhảy nhót trên khán đài, cổ vũ cho anh trai mình hết mình.

Faria điên cuồng gửi những nụ hôn gió về phía cô em gái, các đồng đội của anh đã quá quen với cảnh này, nhưng vẫn không thể không thấy… “ghen tị”.

“Ước gì Thea là em gái của tớ… A!” Johnson là người thay họ nói ra điều đó, anh ấy là một truy thủ — và kết quả không ngoài dự đoán là bị Faria đánh cho một trận. 

Đội Gryffindor rất mạnh, nhưng vì không có một Tầm thủ thực sự xuất sắc nên kết quả các trận đấu của họ thường là ngang ngửa. Đặc biệt là trong các trận với Slytherin gần đây, họ thua nhiều hơn thắng, điều đó khiến ai trong nhà cũng mang một tâm trạng bực bội.

Lily và Potter đều là những người cuồng Quidditch, điểm chung này khiến hai người có thể tạm thời “đình chiến”, thậm chí — một lúc sau, Anastasia còn thấy hai người họ đang tranh luận sôi nổi.

“Cậu thấy không Evans! Cú lao xuống của Smith ấy — tuyệt thật đấy!” 

“Tớ thấy rồi, tớ thấy rồi! — A, trái Snitch vàng kìa!” Lily hét lên, Anastasia vội vàng nhìn theo, chỉ kịp thấy một vệt sáng vàng lướt qua.

Bảy bóng áo đỏ lao vút qua lại trên không trung, quả Quaffle và hai trái Bludger thì bị ném và đánh với một lực rất mạnh. Anastasia thầm cảm thán rằng Quidditch là một môn thể thao thật hoang dã, nhưng giây sau cô lại bị cuốn vào sự hấp dẫn không thể cưỡng của nó.

Bất chợt, tóc cô bị ai đó xoa rối tung. Anastasia ngẩng lên, thấy Sirius Black đang cúi đầu nhìn cô. Gương mặt cậu rất lạnh nhạt, thậm chí còn mang theo chút kiêu ngạo vốn có của nhà Black — mặc dù chính bản thân Sirius cũng không muốn thừa nhận điều đó.

Anastasia ngạc nhiên đến mức không nói được gì. Cô không quen thân với Black, mà hành động xoa đầu lại quá thân mật. Thấy cô ngơ ra, Black bực bội “chậc” một tiếng, đưa tay xoay mặt cô lại hướng về phía sân bóng. 

Thế là Anastasia ngoan ngoãn tiếp tục xem Quidditch và nhanh chóng lại bị cuốn hút. Black ngồi ngay cạnh, nhìn mái tóc dài óng ánh như nắng vàng của cô, khóe môi nở một nụ cười dịu dàng — một nụ cười hiếm thấy thuộc về nhà Black mà chính cậu cũng không nhận ra.

Lupin ngồi phía sau hai người, quan sát liên tục, sau khi nhìn ra điều gì đó thì cũng bật cười.

Chỉ có Peter Pettigrew là chẳng hiểu gì cả, đôi mắt nhỏ ướt rượt đảo quanh — rồi vẫn chẳng thấy gì.

..........… 

Anastasia giỏi nhất là môn Bùa chú. Giáo sư Flitwick rất yêu quý cô: “Ồ, trò Rivera, trò hoàn toàn thừa hưởng được tài năng về bùa chú từ mẹ mình! Trò sử dụng đũa phép rất tuyệt vời!” 

Đũa phép của cô làm từ gỗ táo và lõi lông kỳ lân. Cô nhận được nó năm 11 tuổi khi bước vào tiệm đũa phép.

Ollivander nói rằng cây đũa này có sức mạnh to lớn, người sở hữu nó thường có sức hút đặc biệt và được mọi người yêu quý. Anastasia không chắc điều đó có thật hay không, nhưng lúc ấy cô vẫn cười vui vẻ. Đầu đũa của cô nhọn hơn bình thường, không cong cũng không tù, thẳng và thanh mảnh. 

Faria thường hay trêu: đũa phép của em gái mình còn đẹp hơn của người khác.

.........…

Nếu nói có môn nào khiến Anastasia “khổ sở” thì chắc là môn Bay. Cô rất thích cảm giác bay lượn — nhưng không hiểu sao lại không thể cưỡi chổi một cách thuần thục (bà Rivera cho rằng là vì Faria đã “xài hết” tài năng bay lượn của cha, chứ nhất quyết không thừa nhận rằng bản thân cũng không giỏi bay). 

Vì thế, cô đành chờ lúc rảnh để nhờ anh trai dẫn mình bay một chút. Đương nhiên Faria rất sẵn lòng (và thật ra cũng có khá nhiều người khác cũng sẵn lòng).

...........… 

Cô thường học bài và viết luận trong thư viện cùng Lily — dĩ nhiên còn có cả Snape nữa. Cho tới giờ, cậu ta là người duy nhất mà Anastasia không sao thân thiết nổi. Dù đã gặp nhiều lần, nhưng một cái gật đầu nhẹ vẫn là hình thức giao tiếp tối đa giữa hai người.

Thỉnh thoảng Ruth cũng tham gia, cô ấy là kiểu bạn học “có học thì học cùng, không học thì ai làm việc nấy”. Tuy nhiên, cô ấy không phải kiểu Hufflepuff chăm học điển hình. So với việc học, Ruth tỏ ra hứng thú với con trai hơn. Sau vài lần học nhóm trong thư viện, Ruth dần dần ít đến hơn. 

.............

Anastasia tranh thủ thời gian học nhóm trong thư viện để hỏi Lily về môn Độc dược vì trước mặt cô chính là hai học sinh năm nhất học giỏi nhất môn này!

Để tránh bị bà Pince quở trách, Lily luôn trả lời rất nhỏ nhẹ. Còn Snape chỉ khi nói đến môn học mình yêu thích mới có chút phản ứng, lắng nghe và chỉ ra nếu có sai sót.

Nhưng để cậu ta chủ động nói chuyện với Anastasia á — điều đó là không thể nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play