Pháo Thiên Minh hô lên: "Ta phản đối! Trả lại cho ta Hoa Hoa và Kiếm

Cầm, cả Thương Tâm nữa, Ái Niếp Niếp chúng ta cũng muốn..."

Đường Đường giơ chùy đập bẹp âm thanh phản đối, bình tĩnh nói: "Cho

ngươi Thương Tâm thì Tiểu Tuyết sang đây. Ngươi có muốn không? Không

muốn thì dẹp."

Pháo Thiên Minh tiếp tục mặc cả: “Tiểu Ngư sang đây, cho ngươi Thiên

Nhãn."

"... " Tiểu vũ trụ của Thiên Nhãn bắt đầu bốc cháy.

Đường Đường phản đối: "Không được, nhóm các ngươi đã có hai tên siêu

cấp láu cá rồi, nhóm ta chẳng có ai cả, làm sao như được vậy?"

"Thiên Nhãn đổi lấy Kiếm Cầm."

"... " Đại vũ trụ của Thiên Nhãn bắt đầu bốc cháy. Giờ chỉ còn thiếu nước

gặp người, nếu không tất sẽ dùng Lạc Âm chưởng.

"Không được!"

"Thiên Nhãn đổi..."

"Rống!" Thiên Nhãn cả đời làm thục nữ, cuối cùng cũng không nhịn được

nữa.

Pháo Thiên Minh trong lòng sợ hãi: "Đường Đường, biếu tặng miễn phí."

Đường Đường tổng kết: "Mọi người phải tuân theo chỉ hủy của đội trưởng,

có thể cùng nhau phát tài hay không tùy thuộc vào biểu hiện của mỗi người."

Pháo Thiên Minh vùng vẫy la lên: "Ta muốn làm đội trưởng."

Tinh Ảnh, Mã cùng giương biển hiệu hô: "Đồng ý!"

"...Thiên Nhãn, ngươi vẫn nên đến đây." Đường Đường bất đắc dĩ đáp:

"Ngươi không làm đội trưởng, tác dụng còn... thật sự không lớn."

"..." Thiên Nhãn lặng thinh rơi lệ.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Hoan ca!" Pháo Thiên Minh vẫy khăn ở Nhạn Môn quan, trong khi Mã

cùng Tinh Ảnh thì vẽ vòng tròn ở một góc.

"Này, đã nhận lầm mười cỗ xe mà vẫn nhiệt tình thế."

"Chúng ta và hắn vẫn có chút chênh lệch, điểm này ta phải thừa nhận."

Lúc này chỉ nghe thấy tiếng cười vang lên từ trong xe ngựa bị Pháo Thiên

Minh chặn đường: "Ha ha! Ngươi thật sự đến đón ta." Nói xong, Lý Tầm Hoan

bước ra khỏi xe, mặt mỉm cười nói: "Nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, ta như

trẻ lại mười tuổi."

Pháo Thiên Minh kinh ngạc hỏi: "Lúc còn trẻ ngươi cũng vẫy khăn tay ư?"

"Ta..." Lý Tầm Hoan suýt nữa bị lời này làm nghẹn chết, lâu lắm mới nói:

"Khi còn trẻ ta chỉ vẫy khăn mặt thôi."

"Hoan ca! Để ta giới thiệu cho ngươi." Pháo Thiên Minh chỉ hai người khác

nói: "Vô Song Ngư, giang hồ đệ nhất bắt nạt. Song tuyệt học, đánh khắp tân thủ

thôn không địch thủ nào đỡ nổi. Tinh Ảnh, đại sư huynh phái Võ Đang, rất có

thủ đoạn giết khỉ."

"Lý Tầm Hoan, mọi người gọi là Hoan ca. Nhường vợ cho bằng hữu, quả

thực là bậc nhất về nghĩa khí, có thể so sánh với ngân phiếu."

Lý Tầm Hoan thở dài: "Ngươi ấy, đừng có vạch trần vết thương cũ của ta

nữa. Yên tâm đi, lần này ta đến hoàn toàn vì Kim Tiễn bang, sẽ không vì tình

riêng mà làm chậm trễ nhiệm vụ của ngươi đâu."

"Vậy chúng ta lên đường?"

"Xuất phát!" Phải đi qua bốn thành tức A, B, C, D; rồi qua hai mươi mốt

trấn từ trấn số một đến trấn số 21. Đường Đường cố ý sao chép một phần giới

thiệu ngắn gọn cho Pháo Thiên Minh, ý bảo đây đều là những người sẽ làm khó

dễ Lý Tầm Hoan. Pháo Thiên Minh xem lướt qua nguyên tác rồi thuận tay bổ

sung thêm một cái tên vào danh sách: Lâm Thi Âm. (Nguyên tác là bà vợ

“được” nhường.)

"Hoan huynh, chúng ta cứ lắc lư thế này mãi sao?" Pháo Thiên Minh hỏi. Lý

Tầm Hoan vẫn bất động trên xe ngựa, bò suốt chặng đường với vận tốc 30km/h:

"Thà rằng tất cả chúng ta cùng phát huy khinh công, tối đa hai ngày là có thể tới

Lạc Dương."

Lý Tầm Hoan mỉm cười đáp: "Chử Trà, như vậy là ngươi còn chưa hiểu đạo

lý. Con đường như cuộc đời, không nên quá chú trọng đích đến mà phải chú ý

quá trình thưởng thức, như vậy mới có thể tận hưởng cuộc sống."

"Nhưng dân chúng vẫn còn sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, sao chúng ta

có thể ích kỷ chỉ nghĩ tới bản thân mình, để Kim Tiễn bang tiếp tục ức hà dân

lành?"

"Ha ha! Người thật là biết nói chuyện." Lý Tầm Hoan vui vẻ nói: "Tiếc thay,

chúng ta chỉ có thể đi với tốc độ như vậy thôi."

Mã kéo Pháo Thiên Minh nói nhỏ một hồi, Pháo Thiên Minh gật đầu nói:

"Hoan ca, chúng ta cùng đi dò đường trước đã. Tinh Ảnh ở lại đây trông coi."

"Đi đi. Người trẻ tuổi đúng là không thể ngồi yên được mà."

Tin nhắn của Tinh Ảnh hỏi: "Các người đi đâu thế?"

"Chúng ta tới trấn kế tiếp kia dọn dẹp một chút, để tránh cho lão nhân gia

kia có cớ lảng tránh."

... Quán trọ trong trấn số 1, theo như Đường Đường nói thì ở đây sắp có một

trận chiến.

Khi Pháo Thiên Minh và Mã đến trấn, trời đang mưa. Chờ bọn họ vào quán

trọ thì trời vẫn mưa không ngớt. Tầng một của quán trọ đông nghịt những kẻ

chơi bài ăn tiền, ba đến năm người một bàn, có kẻ khoác lác, có kẻ đánh quyền,

xếp thành hàng dài như một rạp hát.

Khi bọn Pháo Thiên Minh kéo rèm bước vào, mọi người đều nhìn về phía

họ, rồi lại tiếp tục uống rượu.

Pháo Thiên Minh đi đến bàn đầu tiên, trước mặt hình như là một cặp cha

con, hỏi: "Này! Ăn cướp đây! Các ngươi tên gì?" Tay phải đưa kiếm đặt lên cổ

người già.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play