Phương trượng Hối Thông im lặng một lúc mới đáp: "Vốn dĩ không một

vật! Lãng tử hồi đầu quý hơn vàng. Trinh phụ tuổi già khó giữ khí tiết tiết,

không bằng lão niên sám hối. Phật pháp độ ác dương thiện, hai vị chớ nói thêm,

xin mời ra về."

Pháo Thiên Minh thấy người ta không nói lý bèn giơ tay rút ra bảng hiệu

nói: "Hòa thượng, hay là ngươi thật sự muốn chúng ta kéo trăm vạn hiệp sĩ

huyết tẩy Ngũ Đài sơn?"

Phương trượng mỉm cười nhìn tấm biển: "Minh chủ võ lâm? Đều là hư ảo,

có ai nghe ngươi sai khiến?"

"Đúng là không có, nhưng mà..." Pháo Thiên Minh cười khà nói: "Ta có

cách khiến trăm vạn cường đạo huyết tẩy Ngũ Đài sơn. Ta nói một tiếng, mộ tổ

Hoàng đế các triều Bắc Tống cũng bị đào bới sạch sành sanh. Bên này có mười

tám vị cao tăng Thiếu Lâm hoàng kim bạch ngân gì đó thân mangt yh... Ngươi

cũng đừng ép ta!"

Ánh mắt phương trượng đột nhiên tỏa tinh quang mãnh liệt, nhìn chằm

chằm vào Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh vẫn bình thản, quay sang nhắn

tin cho Tiểu Tuyết: "Sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào."

"Mời hai vị thí chủ vào trong." Phương trượng nghiêng người, bảo hai vị

hòa thượng bên cạnh: "Thiền phòng châm trà."

Hối Thông, Pháo Thiên Minh và Tiểu Tuyết ngồi trên bồ đoàn. Hối Thông

ra hiệu cho vị hòa thượng pha trà lui ra rồi nói: "Lão nạp từng trải nhiều phong

ba, chẳng phải kẻ cổ hủ. Mãn Thanh tàn bạo, đến nay vẫn khiến lão tăng day

dứt. Nhưng hai vị muốn ám sát Hoàng đế, lại là tuyệt đối không thể."

"Hả?”

“Hai ngàn cao thủ đã ở dưới chân núi, nếu bổn tự không thể bảo vệ chu

toàn, hai ngàn cao thủ này ắt sẽ trút cơn thịnh nộ lên bản tự, lúc đó gà chó

không còn. Lão nạp chỉ là một túi da, để lại cũng vô ích. Lão nạp chỉ lo ngôi

chùa này cũng sẽ bị đốt phá, tai họa còn lây lan đến bách tính dưới chân núi.”

Pháo Thiên Minh nghe rõ ràng một chút, ý của hòa thượng là cho không vì

uy hiếp của mình, người này cũng muốn giao ra, nhưng điều kiện tiên quyết là

hai ngàn thị vệ kia không phá hủy Thanh Lương tự.

"Bọn chúng có biết lão Hoàng đế đang xuất gia ở đây không?" Pháo Thiên

Minh hỏi.

"Việc này, theo lẽ thường thì chỉ có Hoàng đế biết. Tuy tuổi của Hoàng đế

chỉ có mười tám mười chín, nhưng thông minh hơn người. Lão nạp nghĩ những

người biết việc này chắc không giữ được tính mạng."

"Vậy chúng ta cáo từ trước đã!" Pháo Thiên Minh đứng dậy, Tiểu Tuyết tuy

không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cũng không nói gì, đứng dậy cúi đầu chào.

"Sao vậy?" Tiểu Tuyết hỏi.

"Điều kiện rất rõ ràng, trong thời gian nhiệm vụ của cô, chúng ta không thể

triệu tập cao thủ được. Lão hòa thượng có thể đồng ý giao người cho chúng ta,

nhưng phải giết một người trước."

"Ai?"

"Khang Hi trong trấn dưới chân núi."

"Giết hắn? Không phải lịch sử sẽ hoàn toàn thay đổi mất."

"Heo à! Đây là trò chơi, chứ có phải xuyên không đâu. Hơn nữa, cho dù là

xuyên không, giết một vị Hoàng đế có vai trò lớn như vậy cũng là chuyện tốt

lành. Dân chúng tuy khổ một chút, nhưng có thể sớm dẹp bỏ nhà Thanh, khỏi

đến nỗi phải ký Hiệp ước Nam Kinh, khiến con cháu hậu thế chúng ta phải hổ

thẹn."

Tiểu Tuyết gật gù rồi hỏi: "Vậy phải giết thế nào? Làm sao mà biết được ai

là Khang Hi?"

"Trong trấn, tìm người khoảng mười tám, mười chín tuổi, để tóc đuôi sam,

có người theo hầu bên cạnh, đó chính là mục tiêu của chúng ta."

Thanh Lương trấn không lớn lắm, cũng chẳng nhỏ lắm. Muốn hai người

muốn tìm một người trong trấn, lại không muốn kinh động đại bộ phận cao thủ,

quả thực rất khó khăn. Ngay cả Pháo Thiên Minh cũng hơi đau đầu.

Các thị vệ ba người năm người một nhóm đều đi loanh quanh, không có

kiến trúc được bảo vệ rõ ràng. Vấn đề này nhất định phải tìm hiểu chính xác rồi

mới tiến hành tập kích, nếu không một khi nhân viên nhà người ta thu quân, hai

ngàn cao thủ vây cứng như thùng sắt, Pháo Thiên Minh cũng chẳng có hứng thú

dây vào. Quan trọng hơn là một khi không thành công, chắc chắn NPC người ta

sẽ có động thái tiếp theo, lúc ấy hai ngàn người trực tiếp đón lão Hoàng đế rời

khỏi, nhiệm vụ của Tiểu Tuyết sẽ thất bại.

Đột nhiên ở trung tâm xuất hiện một tờ cáo thị, trên viết: Phản Thanh phục

Minh, Hồng Hoa hội chiêu mộ binh sĩ có học vấn tham gia. Địa điểm báo danh:

Có Một quán trà, phòng bao số một. Xin mang theo chứng minh nhân dân, bằng

tốt nghiệp, chứng nhận độc thân, giấy tạm trú cùng hai tấm hình không mũ cỡ

một tấc màu đen trắng. Ưu tiên người có kinh nghiệm làm việc, một khi được

nhận vào, đãi ngộ hậu hĩnh.

Tiểu Tuyết hỏi Pháo Thiên Minh: "Đã nửa giờ rồi! Có được không vậy?"

Pháo Thiên Minh ngồi trong Có Một quán rượu nhìn chằm chằm vào thông

báo: "Phải có lòng tin, chú ý phòng bao số một kia, nếu bọn chúng bắt người thì

lập tức đuổi theo." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play