๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

“Chử Trà, mau chóng trở về quán rượu!”

“Được, 8 giờ sau hội ngộ.”

Đường Đường phun máu hỏi: "8 giờ? Ngươi đang ở đâu vậy?"

“Vấn đề này thật nan giải... Ban đầu ta muốn về Phúc Châu, sau nghĩ Hàng

Châu cũng chẳng xa mấy. Nhưng sau lại phát hiện người lái đó trên sông bị ai

giết rồi. Cuối cùng chỉ đành tự mình đi đò. Nhưng con đò này đi hơi chậm. Giờ

ta đang tính xem quay lại gần hơn hay tiếp tục đi tới là tốt hơn.”

“... Ngươi dùng tốc độ nhanh nhất đến Lạc Dương, rồi đi đến Ngũ Đài sơn ở

Sơn Tây, tới Thanh Lương tự trên Ngũ Đài sơn.”

“Làm gì vậy?”

“Môn phái của Tiểu Tuyết ban bố nhiệm vụ Du Long kiếm trong Thất

Kiếm, Ngũ Đài sơn ám sát Hoàng đế, ngươi mau tới hỗ trợ.”

“À? Cao thủ bên ngươi nhiều như mây, không cần chờ người đang ở chốn

hoang vu như ta chứ, hay là có ý gì khác? Chẳng lẽ ngại ta quấy rối...”

“Nghĩ linh tinh cái gì thế! Ngươi mau đi đi. Chỉ năm ngày mà Khang Hi đã

phái hai ngàn thị vệ đến Ngũ Đài sơn. Lúc nào ngươi đến nơi, Tiểu Tuyết sẽ tự

nói rõ chi tiết.”

“Được rồi!” Tiểu Tuyết xem như đệ muội, mình từng có chút thua thiệt cô

ấy, không giúp đỡ thì cũng khó mà nói được.

Đường Đường thở dài nói với Thiên Nhãn: "Thằng nhãi này ngày càng tinh

ranh rồi."

"Hắn chỉ có chút thông minh vặt... Ngươi nghĩ như vậy có thể gạt hắn sang

một bên được mấy ngày?"

"Ta không rõ, đôi khi thông minh vặt cũng có tác dụng."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Pháo Thiên Minh quay đầu lại, vận tám thành khinh công. Trải qua sáu giờ

lặn lội đường xa, không ngừng lại đuổi kịp diễn viên quần chúng B tại vị trí gần

ngoại thành Phúc Châu. Pháo Thiên Minh chào hỏi: "Này! Sao lại gấp gáp thế?"

Diễn viên quần chúng B liếc mắt nhìn Pháo Thiên Minh rồi đáp: "Nhiệm vụ

môn phái."

Pháo Thiên Minh đuổi theo diễn viên quần chúng B, vừa đuổi vừa nói:

"Chuyện lần trước thật xin lỗi."

"Ngươi..." Diễn viên quần chúng B không ngờ Pháo Thiên Minh lại xin lỗi,

nhất thời kinh ngạc đến nỗi câu trả lời cũng lắp bắp: "Không... Không sao...

Không sao!" Kẻ đáng ghét ắt có điểm đáng yêu. diễn viên quần chúng B nhận ra

mình đã tha thứ cho Pháo Thiên Minh.

"Lòng dạ ngươi thật rộng rãi, đúng là nam nhân, nam nhân đích thực." Pháo

Thiên Minh khen ngợi.

Diễn viên quần chúng B hơi ngượng nói: "Đều là trò chơi, hôm nay ta giết

ngươi, ngày mai ngươi giết ta, đều là quy tắc cho phép, không ai có lỗi với ai

cả."

"Ta thật lòng cảm thấy có lỗi với ngươi."

"Không sao. Hãy để qua đi những chuyện cũ." Diễn viên quần chúng B rất

độ lượng nói.

"Ý của ta là... ta còn lừa dối ngươi thêm một lần." Kiếm đâm ngay vào cổ

họng diễn viên quần chúng B.

"Ngươi..." Diễn viên quần chúng B chỉ vào Pháo Thiên Minh.

"Đã trôi qua rồi, hãy để nó trôi qua đi!" Sau khi rút kiếm, Pháo Thiên Minh

quay đầu lại nói với ánh sáng trắng: "Tuy nói như vậy, thế nhưng ta vẫn cảm

thấy mình có lỗi đối với ngươi. Nhưng mà... Ài! Ta vẫn quá hiền lành, ngay cả

lời xin lỗi cũng không biết cách nói."

Pháo Thiên Minh có thể có vô vàn khuyết điểm, nhưng có một điểm sáng

chói: Không bao giờ bỏ dở giữa chừng. Sẽ coi nhiệm vụ của người khác là

nhiệm vụ của chính mình. Vì vậy, đối với kẻ cạnh tranh nhiệm vụ với Tiểu

Tuyết, cách tốt nhất chính là một nhát kiếm giết chết.

Không có truyền tống trận, người chơi phải lãng phí phần lớn thời gian để di

chuyển. Pháo Thiên Minh đến Phúc Châu rồi đổi đường đến Lạc Dương, sau đó

dựa vào kim chỉ nam và bản đồ mua ở tiệm tạp hóa, đi theo đường rừng vào

Sơn Tây. Sơn Tây vẫn không có truyền tống trận, chỉ có thể đi đường rừng núi

hoang vu. Mất đến hai ngày, cuối cùng cũng đến được Ngũ Đài sơn. Nghĩ đến

việc xong xuôi rồi còn phải mất từng đó thời gian để chạy về... Pháo Thiên

Minh không khỏi run sợ.

Đến Ngũ Đài Sơn còn phải leo núi, nhưng có Tiểu Tuyết chỉ đường nên

không cần hỏi đường. Mất thêm một giờ nữa mới đến được tiểu trấn cách Thanh

Lương tự không xa.

Sau khi gặp Tiểu Tuyết, Pháo Thiên Minh cảm thấy tiểu trấn không bình

thường. Trong đám người qua lại có rất nhiều NPC, phần lớn đều có võ công

cao cấp. Tiểu Tuyết kéo Pháo Thiên Minh vào một phòng riêng của quán trà rồi

nói: "Toàn bộ đều là thị vệ đại nội, nhưng không phát hiện cao thủ."

"Mục tiêu là ai? Chắc chắn đây là NPC nhà Thanh?"

"Đúng! Bọn họ theo Khang Hi đến đây. Muốn đón một hòa thượng về Bắc

Kinh. Nhiệm vụ nói, vị hòa thượng này chính là cha của Khang Hi, Thuận Trị

Hoàng đế. Nhiệm vụ của chúng ta là tiêu diệt Thuận Trị trước khi xuống Ngũ

Đài sơn, nhưng phải do Thiên Sơn phái chúng ta giết, nếu không không được

tính."

"Thiên Sơn phái chúng ta?"

"Đúng vậy, ta và diễn viên quần chúng B, chính là kẻ mà ngươi hại trong

Đại Hội Võ Lâm."

"Hắn... Không phải cướp nhiệm vụ à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play