Pháo Thiên Minh hỏi: “Ngươi thiếu tiền?”

“Không thiếu!” Cô đáp.

“Vậy sao ngươi?” Pháo Thiên Minh hỏi tiếp.

Cô nói: “Ta muốn những kẻ ức hiếp người của ta phải trả giá đắt.”

Pháo Thiên Minh sờ sờ bụng mình nói: “Nhưng hình như ta là người ức hiếp

ngươi nhiều nhất.”

Cô nói: “Ngươi...ngươi thì ta hiểu. Ta đang nói những bang hội kia, ta hoàn

toàn không làm gì, bọn họ vừa phát hiện ta đang ở điểm phục sinh là phái người

ngăn cản ta, còn nói cái gì mà trừ hại cho giang hồ, hơn nữa chặn lại cả ngày

trời. Nhưng ta vốn không quen biết gì họ... Mà rõ ràng ngươi và Độc Hành đắc

tội với nhiều người hơn ta, vì sao bọn chúng không dám ngăn cản các ngươi,

còn không phải sợ các ngươi, đánh không lại các ngươi. Dựa vào đâu mà bắt nạt

một cô gái như ta? Bọn chúng dựa vào đâu chứ?”

Pháo Thiên Minh thở dài, sau đoạn vừa rồi y đã hiểu nghi vấn Thiên Hậu

cầm Đồ Long đao tới, chỉ một lời giải thích, Thiên Hậu là tân thủ. Không phải

tân thủ cấp 10, mà là tân thủ được bảo hộ, không thể PK. Muốn hoàn thành

bước lột xác như vậy, thế thì chỉ có một biện pháp, đó là liên tục phi lễ bộ phận

quan trọng của NPC nam giới, bị Hắc Bạch Song Sát bắt được lần thứ ba chém

cho về tân thủ thôn, bọc đồ, võ công, môn phái toàn bộ biến mất. Đương nhiên

chắc chắn cô đã nhận được nhiệm vụ Đồ Long đao., Dùng tín vật hoặc thứ khác

trao đổi với Tạ Tốn lấy Đồ Long đao, cho nên cô chỉ có thể để nước khoáng

trong túi, Đồ Long đao thì chỉ có thể cầm trong tay. Cho nên cô muốn Pháo

Thiên Minh chờ cô hai giờ, bởi vì tân thủ chỉ được bảo hộ PK, không được bảo

hộ quái vật, cô buộc phải nhờ bọn Đông Dâm bảo vệ trở lại thành trấn. [Giải

thích trước, không thì Hà Tả sẽ bị phân giải)

"Ngươi đã từng nghĩ tới, ngươi lừa gạt trang bị hoặc võ công của người

khác là không đúng?"

"Lừa gạt người khác phải ngồi tù mấy năm à? Cướp bóc giết người phải

ngồi tù mấy năm à?" Thiên Hậu hỏi ngược lại.

Pháo Thiên Minh bắt đầu suy nghĩ rồi nói: "Chúng ta đổi sang vấn đề khác,

bị một người mình tin tưởng lừa gạt, có phải là chuyện còn khó chịu hơn chết

không?"

"Đáng đời bọn chúng, ai bảo bọn chúng háo sắc?"

"Miệng nhiều người xói chảy vàng! Ta đã nói từ sớm, nếu ngươi không có

chỗ dựa, thì đừng có chơi trò chơi kiểu đó."

Thiên Hậu đặt Đồ Long đao lên bàn rồi nói: "chỗ dựa? Ta tìm được rồi." Nói

xong nhìn chằm chằm vào Pháo Thiên Minh.

"Cửu Âm Chân Kinh?"

"Ừm! Kèm theo Cửu Âm Bạch Cốt trảo."

"... Nói điều kiện của ngươi đi."

"Ta chỉ cần Cửu Âm Chân Kinh, toàn bộ binh khí về ngươi, ta còn giúp

ngươi tìm thợ rèn tốt tu bổ."

"Làm sao ta có thể tin được ngươi?" Pháo Thiên Minh nêu ra một vấn đề

thật sự. Cả hai đều không phải là người tốt. Dẫu rằng bình thường Pháo Thiên

Minh còn giữ chút quy củ, song đối với việc đen ăn đen vẫn rất háo hức. ức hiếp

người tin tưởng mình tương đương tâm lý phạm tội, còn ức hiếp kẻ thù không

tin tưởng mình lại là một thứ cảm giác thành tựu.

Đao kiếm chém nhau, rốt cuộc sẽ ra sao? Là bí tịch ai về nhà nấy, hay là rơi

rớt lung tung? Giả như bí tịch rơi bên cạnh Thiên Hậu, liệu có khi nào nha đầu

này cầm cả bí tịch lẫn đao chạy mất?

"Ngươi có thể đặt cược." Thiên Hậu bình tĩnh đáp: "Đồng thời ngươi chắc

chắn sẽ cược."

"Tại sao?"

"Vì ta và ngươi đều biết, mỗi người một thứ, có điều là hai khối sắt vụn, cho

dù ngươi không tin nhân phẩm của ta, cho dù khẳng định rằng ta lừa ngươi,

song ngươi vẫn sẽ cá cược nhân phẩm của mình. Dù sao Cửu Âm Chân Kinh ở

trong Ỷ Thiên kiếm, ngươi có bảy thành chắc chắn."

Pháo Thiên Minh gật đầu: "Được, ta cược!" Nói đoạn lấy Ỷ Thiên kiếm ra.

"Chưa được, ta chưa biết võ công. Một tuần nữa, ta tìm ngươi."

"Đồng ý!"

Vô Song Ngư ngồi tầng một quán rượu hỏi: "Làm sao cô ta lấy được Đồ

Long đao?"

"Việc này... Một tuần mới có thể biết được, đến lúc đó có thể biến thành bí

mật người trong thiên hạ đều biết." Pháo Thiên Minh mỉm cười trả lời.

Có điện thoại, là Vụ Lý Hoa. Pháo Thiên Minh nói với Vô Song Ngư: "Có

người gặp phiền phức rồi."

“Alo!”

"Chử Trà, ta bị vây ở đây rồi."

"Ôi! Còn có ai trâu bò vây được cô?"

"Không phải nói đùa đâu. Ta với Phá Phá đi dạo phố, mới đi được một nửa

đường thì cả con phố đã vài trăm người bao vây."

"Bây giờ thì sao?"

"Bây giờ? Bây giờ ta đã chết một lần rồi. Đang ở điểm hồi sinh. Toàn là cao

thủ. Rất khó đối phó."

Pháo Thiên Minh đáp: "Ta đã bảo côkhông được đi đến nơi đông người mà."

"Ta...ta... không cho phụ nữ đi dạo phố là một biểu hiện vô nhân đạo." Hoa

Vụ Lý Hoa tuy bị vây nhưng thật ra tâm trạng không tệ lắm.

"... Cô mua thứ gì thế?"

"Một ít vỏ sò, còn có ốc biển gì đó có thể khảm vào đồ trang trí." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play